Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 259
Cập nhật lúc: 2024-08-10 22:08:46
Lượt xem: 120
"Các vị thẩm, bá ở đây chứng kiến giúp nhà cháu nhé! Nghĩ lại có lẽ bà của cháu cũng sẽ không đến mức dày mặt ăn vạ đâu." Thẩm Bích Thấm nhìn Thẩm lão thái bằng thái độ trào phúng, nói.
"Ngươi yên tâm! Lão nương không đến mức không cần mặt mũi như vậy.”
Thẩm lão thái tức đến mức phổi cũng muốn nổ tung. Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia thật sự quá khôn ngoan, vốn dĩ bà ta định ăn vạ nhưng bây giờ Thẩm Bích Tuyết đã dùng một câu nói toạc ra như thế, mặt mo của bà ta lập tức đỏ bừng vì ngượng.
"Ừm, tiền bồi thường đã thanh toán xong, mọi người cần làm gì thì cứ đi đi ạ, nhà cháu cũng phải đi về đây. A, đúng rồi, mấy thứ đổ vỡ trên mặt đất kia đều là của các người cả đấy, xử lý thế nào thì các người tự xem mà xử lý."
Tung túi tiền trong tay mình, Thẩm Bích Thẩm nhìn thoáng qua đống xe, nồi, bát đĩa bị đập cho vỡ tan tành thì mặt mày trở nên vui vẻ hơn, ý cười càng sâu, người nhà họ cứ thế mà rời đi trước.
"Ha ha ha."
Nghe Thẩm Bích Thẩm nói như vậy những người vây xem cũng cười to, nhìn đám người Thẩm lão thái bằng ánh mắt xem thường và cười hả hê, quả nhiên là báo ứng thích đáng, hại người thành ra hại mình.
"Tiểu tiện nhân kia...
Nhìn đồ đạc đổ vỡ đầy đất, mấy người nhà của Hổ Tử và A Phúc đều bực đến mức suýt nữa đã đã nôn ra một ngụm máu, vốn dĩ còn không thấy thế nào nhưng vừa nghĩ đến bốn trăm văn tiền bồi thường đổi lại một đống vỡ vụn thế này, trong thoáng chốc mỗi người đều tức muốn nổ cả mắt.
"Thấm Nhi, họ cũng đều là đồng hương, con làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?" Trên đường trở về Thẩm Lâm thị lo lắng nhìn Thẩm Bích Thẩm nói.
Tuy cách làm của Thẩm Bích Thẩm không sai, đúng là cũng rất hả lòng hả dạ nhưng như thế đã đắc tội nhiều người khiến Thẩm Lâm thị cảm thấy bất an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-259.html.]
"Nương, trong chuyện này người sai trước rõ ràng là họ, chúng ta đã có lòng tốt không muốn so đo, họ không biết cảm kích còn trả đũa với chúng ta, chúng ta không gây chuyện nhưng tuyệt đối không thể vì sợ phiền mà cho qua, nếu lần này chúng ta tùy tiện tha cho họ cũng chỉ đang dung túng và bồi dưỡng tính xấu của họ, sau này họ lại càng không biết kiêng kỵ.
Thẩm Bích Thấm dừng bước chân, cành nghiêm túc nhìn Thẩm Bích Thẩm nói:
"Nương cứ chờ mà xem, sau này nhìn thấy chúng ta chắc chắn sẽ ngoan ngoãn cúi đầu đi đường vòng, họ sẽ không có lá gan gây sự nữa."
"Thấm Nhi nói không sai! Về chuyện hôm nay, ta cũng cảm thấy Thấm Nhi làm rất đúng"
Lúc này Thẩm Thủ Nghĩa cũng mở miệng: "Nương tử không cần suy nghĩ quá nhiều, bà con đều nhìn thấy rõ chúng ta thu nhận bao nhiêu tiền bồi thường, số tiền đó cũng không quá đáng." "Ôi, chàng nói xem khó khăn lắm chúng ta mới tách ra, còn chưa được sống yên mấy ngày đã có chuyện."
Nghe Thẩm Thủ Nghĩa nói, Thẩm Lâm thị cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng rất bất đắc dĩ. Vì sao người nhà chính lại không muốn buông tha cho nhà họ?
"Nương, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, không phải còn có chúng con và phụ thân sao, có gì phải sợ ạ? Họ không đến tìm thì chúng ta cứ sống vui vẻ, nếu họ đến gây chuyện, chúng ta cũng không cần sợ họ." Thẩm Bích Thấm ôm cánh tay Thẩm Lâm thị an ủi bà ấy. "Thấm Nhi nói rất đúng, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ mọi người an toàn."
Thẩm Thủ Nghĩa cũng giữ chặt một tay khác của Thẩm Lâm thị, trên mặt lộ vẻ kiên định nói.
"Ôi, hài tử đang ở đây, chàng mau buông tay ra!"
Bàn tay đột nhiên bị Thẩm Thủ Nghĩa nắm lấy khiến Thẩm Lâm thị ngượng ngùng, vội vàng muốn rút ra. Thật sự quá xấu hổ! Các hài tử đều nhìn thấy, sao lại phóng túng như vậy?
"Trước mặt hài tử nhà mình thì có gì phải ngượng ngùng?" Đáng tiếc bàn tay của bà ấy đã bị Thẩm Thủ Nghĩa nắm chặt không rút ra được mà Thẩm Thủ Nghĩa cũng không có ý định thả ra.