Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 291
Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:37:52
Lượt xem: 109
Bầu không khí truyền thụ cực kỳ tốt, các đầu bếp được Quý Tiên Lâu nhận vào chắc chắn có năng lực không thể nghi ngờ nên khi dạy họ cách làm, Thẩm Bích Thấm cực kỳ nhẹ nhàng, chưa mất bao lâu thời gian mọi người đã nắm được bảy tám phần.
Chờ đến khi tự họ làm ra món cá tươi trụng, hương vị của nó hầu như không hề khác biệt với món Thẩm Bích Thẩm đã tự tay làm.
Bởi vì nấu thử ra rất nhiều nên Quý chưởng quỹ đã cực kỳ thông minh chia cá ra các bát nhỏ và đưa đến từng bàn của thực khách đang dùng cơm.
Sau khi được vô số người nếm thử, đến Quý Hiên Dật cũng khen ngợi không ngớt lời thì có thể đoán được món ăn này ngon thế nào, chỉ trong nháy mắt tất cả các thực khách đã nếm món cá tươi trụng này đều nhao nhao bàn tán, họ không nói hai lời lập tức yêu cầu gọi thêm món ăn, mà món được gọi thêm lúc này đương nhiên chính là cá tươi trụng.
"Quý chưởng quỹ, đến đây rồi tôi xin cáo từ về trước. Đúng rồi, đầu tháng này nhà tôi chuyển vào nhà mới ở, nếu Quý chưởng quỹ có thời gian thì mời ngài đến cho đông vui."
Thẩm Bích Thấm cười nói với Quý chưởng quỹ.
"Vậy thì chúc mừng thẩm cô nương chuyển vào nhà mới đại hỷ, đến lúc đó Quý mỗ chắc chắn sẽ đến trình diện." Quý chưởng quỹ cũng cười tươi trả lời nàng.
"Nếu đã như vậy thì tôi..."
"A đúng rồi, suýt nữa đã quên mất. Phong thư tam gia đã gửi đến cho cô nương.
Thẩm Bích Thấm vừa muốn cáo từ rời đi thì Quý chưởng quỹ giống như bừng tỉnh, sau đó ông ấy rút một phong thư từ trong n.g.ự.c áo mình ra, nụ cười trên mặt như có ý nghĩa sâu xa nào đó và đưa phong thư cho Thẩm Bích Thẩm: "Tam gia nói muốn để Thẩm cô nương tự mình mở ra."
Nhìn nụ cười kia của ông ấy, Thẩm Bích Thẩm có một loại xúc động chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó chui xuống.
"Khụ! Thật sự đã làm phiền Quý chưởng quỹ." Lúc nhận phong thư, Thẩm Bích Thẩm không nói hai lời đã bước vội ra cửa, chân bước như bay, nàng chạy trối chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-291.html.]
"Ha ha ha..."
Sau lưng nàng là tiếng cười to của Quý chưởng quỹ, Thẩm Bích Thấm biết Quý chưởng quỹ kia lợi dụng cơ hội muốn chọc nàng xấu hổ.
Sau khi Thẩm Bích Thấm rời khỏi Quý Tiên Lâu, nàng đến chỗ Trương sư phó thông báo thời gian nhà họ làm nghi thức nâng xà, sau đó mới đón một chiếc xe ngựa trở về.
Khâu nâng xà này, mấy người Trương sư phó và các thợ thủ công mới là nhân vật chính.
Ngồi trong xe ngựa, nhìn phong thư trong tay mình, Thẩm Bích Thấm phát hiện lòng bàn tay của mình đã toát mồ hôi, chẳng biết làm thế nào mà trong lòng nàng vừa căng thẳng cũng vừa chờ mong. "Hu hu hu, đại tỷ, tỷ mau tỉnh lại, tỷ không được làm ta sợ..."
Thẩm Bích Thấm còn đang do dự không biết có nên mở phong thư vào lúc này không thì đột nhiên một tràng tiếng khóc than của một nữ tử đã truyền đến.
"Sư phụ, bên ngoài đó đã xảy ra chuyện gì sao?" Thẩm Bích Thẩm nghi ngờ một lúc, say đó nàng xốc màn xe lên khỏi cửa.
Lúc này nàng mới phát hiện xe ngựa đã đến cửa thành, ngoài cửa thành có một nữ tử đang ghé sát người vào một nữ tử đã nằm trên mặt đất mà kêu khóc không ngừng, thiếu nữ nằm trên mặt đất nhằm chặt mắt và không hề có chút phản ứng nào.
Thẩm Bích Thấm nhìn kỹ lại, nàng thấy quần áo trên người hai nữ tử này đều rách rưới tả tơi, làn da xanh xao vàng vọt, trên người còn có không ít các vết thương, chỉ là nữ tử đã đổ gục xuống đất kia rõ ràng bị thương rất nặng.
"Ôi, sao hai cô nương này vẫn còn ở đây?"
Lúc này phu xe đánh xe đi chậm rãi và đã nhanh chóng nhìn kỹ hai nữ tử một phen mới nói: "Không sai, chính là các cô nương này. Sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ này rồi?"
"Sư phụ biết hai người họ sao?" Thẩm Bích Thấm mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, ba ngày trước ta đã nhìn thấy hai cô nương này ăn xin dọc đường đi, khi đó họ vẫn còn khá tốt, ta thấy hai người họ đáng thương nên đã cho một văn tiền, cũng vì lúc ấy đang nhàn rỗi nên đã hỏi thăm được vào câu.