Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 419

Cập nhật lúc: 2024-08-29 22:35:54
Lượt xem: 32

Ánh mắt Lâm Xuân hung ác, cố nén sự đau đớn ở bụng và mông, nghiến răng nghiến lợi nói: "Liền nói với huynh ấy, ta muốn cáo trạng người kia có ý định g.i.ế.c người."

"Vâng... Nhưng mà thiếu gia, ngài có biết người nọ là ai không? Nếu không thì viết đơn như thế nào đây ạ?"

Gia đình kia vừa định rời đi, nhưng mà đi được hai bước lại đột ngột dừng lại quay đầu nhìn Lâm Xuân rời hỏi với vẻ mặt mê mang…

"Ngươi bị ngốc sao, không biết tên của thằng ranh kia, chẳng nhẽ ngay cả tên của Lâm Thơ Hàm cũng không biết sao!"

Nếu không phải bây giờ không thể nhúc nhích, thì Lâm Xuân rất muốn đã một cái vào tên ngu xuẩn trước mắt này: "Thì viết là chi phu của Lâm Thơ Hàm, đã hiểu chưa vậy!"

"Rồi ạ, nô tài đã hiểu rồi, nô tài đi đây!"

Thấy sắc mặt cực kỳ âm trầm của Lâm Xuân, gia đình kia bị dọa cuống quít gật đầu, sau đó nhanh chóng nhận mệnh rời đi, một giây cũng không dám chậm trễ nữa.

Sau khi gia đình kia rời đi, mấy tên gia đình khác đã gọi xe ngựa đến rồi cẩn thận nâng Lâm Xuân lên trên xe ngựa.

"Ai u, đau c.h.ế.t lão tử rồi, nhẹ một chút đi!"

Một quyền kia của Thẩm Thủ Nghĩa tuy không dùng hết sức, nhưng lực đạo tuyệt đối không hề nhỏ chút nào, bây giờ Lâm Xuân vẫn đau cả người đến mức run rẩy như trước.

"Vâng thiếu gia, nhẹ tay chút, tất cả đều nhẹ tay chút đi!"

Tuy rằng lúc này Lâm Xuân nói xong đã hữu khí vô lực, nhưng trong lòng của cả một đám gia đình đều nhảy dựng lên, tác phong nhanh chóng nhẹ nhàng chậm chạp hơn một chút.

"Cha, mặt cha làm sao vậy?"

Tuy rằng Thẩm Thủ Nghĩa đánh ngã được những tên gia đình đó, nhưng trên người bản thân cũng có không ít vết thương nhẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-419.html.]

Bên phía khóe miệng bị đánh rách da, tuy rằng vết m.á.u đã được lau sạch sẽ, nhưng chỗ ứ xanh kia không thể biến mất trong chốc lát như vậy.

"Có phải các con đụng trúng Lâm Xuân không?" Tuy Thẩm Thủ Nghĩa chưa nói gì, nhưng Lâm Bác Văn đã nói trước với vẻ mặt phẫn nộ.

"Đúng vậy."

Thẩm Thủ Nghĩa trả lời một tiếng, sau đó cũng không giấu giếm nữa, nói hết tất cả sự tình phát sinh trước đó cho mọi người nghe qua một lần.

"Lâm Xuân này quả thật khinh người quá đáng mà, việc đã mấy năm nay rồi thế mà vẫn còn tà tâm bất chính."

Nghe Thẩm Thủ Nghĩa nói xong, Lâm Bác Văn tức giận đến mức đỏ cả mắt, đối với Lâm Xuân, thì Lâm Bác Văn tuyệt đối hận hắn ta đến thấu | xương.

"Cha à, chúng ta chắc phải nhanh chóng rời đi thôi, con thấy tên Lâm Xuân kia sẽ không tự nhiên bỏ qua như vậy đâu." Thẩm Bích Thấm vừa cau mày, vừa nói với mọi người.

"Ngũ nha đầu nói không sai, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này."

Lúc này Lâm Bác Văn cũng đã nhận ra, vẻ mặt nôn nóng thúc giục mọi người:

"Nhanh lên, thu thập chút đồ đi, chúng ta sẽ lập tức rời đi."

Mọi người cũng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, tất cả đều không trì hoãn nữa, thu thập qua loa đồ vật liền đỡ Lâm Bác Văn cùng đi xuống tầng, nhưng mà khi vừa mới đi xuống tầng, bọn họ liền nhận ra chỗ không thích hợp.

Phòng trên lầu của khách điểm này là phòng cho khách, nhưng ở tầng dưới lại là tiệm cơm, lúc này chính là thời gian ăn cơm, nên là lúc náo nhiệt nhất, thế nhưng ở toàn bộ tầng dưới một bóng người cũng không có, ngay cả chưởng quầy cũng không ở đó!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng mọi người đều rơi lộp bộp, sau đó vội vàng chạy ra cửa, vừa đến cửa, mọi người đều đồng thời dừng bước, quả nhiên đã xảy ra chuyện!

Ngoài cửa có đến năm mươi người mặc quần áo gia đình, trong tay bọn chúng đều cầm theo trường côn, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn bọn họ, đã vây kín mít toàn bộ khách điểm này rồi.

Loading...