Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 503
Cập nhật lúc: 2024-09-18 10:59:42
Lượt xem: 68
"Vâng, thuộc hạ thay mặt bọn họ cảm tạ gia."
Nghe được những lời này, Quý Tư Lãnh cũng cảm thấy mừng thay cho những người khác, vẻ mặt vui mừng tạ ơn.
"Ừm."
Quý Hiên Dật gật đầu, sau đó tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, vết thương ở chân của nha đầu kia là chuyện gì thế?"
"Chuyện tiểu nhân đã hỏi Thẩm cô nương rồi, Thẩm cô nương nói rằng trước khi cô nương bị bắt cóc, xe ngựa từng bị tấn công, chân của cô nương cũng bị thương lúc đó, nhưng mà không phải vấn đề nghiêm trọng gì cả, chỉ cần nghỉ ngơi chăm sóc nửa tháng là có thể khỏi hẳn."
Quý Tư Lãnh do dự một lúc sau đó tiếp tục nói: "May mắn thay lần đó là do Tổng công tử đã dùng người của mình để làm đệm đỡ cho Thẩm cô nương, nếu không Thẩm cô nương chỉ sợ sẽ không bị thương nhẹ như bây giờ."
"Vậy tình hình của Tống Nhất Phàm thế nào rồi?" Nghe vậy, Quý Hiên Dật không khỏi cau mày hỏi.
"Vết thương rất nghiêm trọng." Quý Tư Lãnh lập tức báo cáo với Quý Hiên Dật về tình hình vết thương của Tống Nhất Phàm.
"A ha, xem ra tên tiểu tử này quả nhiên có ý đồ xấu xa với nha đầu."
Biết được Tống Nhất Phàm không bị nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng Quý Hiên Dật cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó vẻ mặt lại hiện lên sự phẫn nộ, tên tiểu tử này mỗi ngày đều dính chặt lấy nha đầu, lại còn có khuôn mặt đẹp như hoa như ngọc thế kia, để hắn ở bên cạnh nha đầu thật sự quá nguy hiểm.
Quý Tư Lãnh đứng bên cạnh nghe vậy thì giật giật khóe miệng, trong lòng âm thầm nói 'Gia, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, hành động của Tổng công tử chỉ là một hành động ái mộ bình thường mà thôi, sao đến trong miệng ngài lại biến thành có ý đồ xấu rồi'.
"Sao nào?" Một ánh mắt lạnh lùng liếc về phía này.
"Không có gì ạ."
Quý Tư Lãnh vội vàng lắc đầu như trống bỏi, bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra, trừ khi lúc đó hắn thấy chán sống rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-503.html.]
"Hừ, ngày mai đi đón nha đầu kia đến đây, nói là Tâm Vũ nhớ nàng."
Quý Hiên Dật khẽ hừ một tiếng, sau đó hơi nheo đôi mắt đào hoa của mình lại, vẻ mặt không chút thay đổi nói ra những lời này.
Quý Tư lãnh: "..."
Gia, ngài có thể thẳng thắn đối mặt với lòng mình một chút được không!
Ban đêm, sau khi ba người Lưu Vĩnh Phúc ăn uống no say xong trở về phòng nghỉ ngơi.
"Haiz, cuộc sống của nhà giàu đúng là không giống bình thường mà, ngay cả phòng của người hầu cũng thoải mái như vậy."
Vui sướng nằm xuống giường, ngửi mùi hương sạch sẽ thơm mát của chăn gối, vẻ mặt Chu Phát Tài cảm thán nói.
"Sao nào, đệ không muốn rời khỏi đây nữa rồi?" Lưu Trường Phúc ngồi ở mép giường cúi đầu, vẻ mặt thâm trầm kẽ hỏi.
"Ai mà không muốn rời đi chứ, nếu không phải là không thích bị sai khiến, sao lão tử có thể ở chỗ này..." Chu Phát Tài nói đến đây đột nhiên ngừng lại, ngồi dậy gãi đầu, sau đó xấu hổ nói: "Nói chung là đệ đã quen tự do tự tại rồi, cho nên không muốn ở lại chịu một tiểu nha đầu ra lệnh đâu, đợi bao giờ vết thương của yêm khỏi hẳn rồi, yêm sẽ đi, Cường Tử, ngươi thì sao?"
"Yêm đi theo Lưu ca, Lưu ca đi đâu, yêm sẽ đi theo đến đó." Tôn Cường suy nghĩ một chút, sau đó vẻ mặt kiên định nhìn về phía Lưu Trường Phúc.
"Tốt lắm, quả nhiên không nhìn nhầm người." Chu Phát Tài giơ ngón tay cái lên mỉm cười khen ngợi Tôn Cường.
"Nếu đã như vậy, vậy chúng ta phải chăm sóc vết thương thật tốt, đợi khi nào vết thương của chúng ta khỏi rồi thì lập tức rời khỏi nơi này." Lưu Trường Phúc im lặng một lúc mới nói.
"Được, đến lúc đó ai không đi thì kẻ đó chính là cháu của cụ rùa!" Chu Phát Tài vỗ vỗ lồng n.g.ự.c gầy gò của mình, hét lớn cam đoan.
Ngày hôm sau, tin tức sơn tặc ở núi Viên bị diệt trừ đã truyền khắp huyện Chương Châu, cả thành đua nhau tổ chức ăn mừng cho việc vui này.