Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 675
Cập nhật lúc: 2024-09-25 10:34:58
Lượt xem: 67
"Đứa nhỏ này, vậy phải làm sao bây giờ!" Nhìn cửa phòng đóng chặt, Thẩm Lâm thị gấp đến độ vành mắt đỏ ửng,"Đúng lúc này lại bệnh, nếu không tĩnh dưỡng tốt, thân thể làm sao chịu nổi."
"Nương, để tam ca ca yên tĩnh đi, chờ huynh ấy nghĩ thông thì tốt rồi." Thẩm Bích Thấm mặc một bộ trang phục mạnh mẽ, vác giỏ tre nhỏ, nói với Thẩm Lâm thị.
Hôm nay là ngày mồng năm tháng mười, là ngày thu hoạch dong riềng, Thẩm Bích Thẩm định dẫn mọi người ở thôn Thẩm Gia đi đào dong riềng, lệnh trưng thu mùa thu đã được ban hành từ năm ngày trước, hiện giờ dong riềng đã trở thành hy vọng lớn nhất trong lòng mọi người ở thôn Thẩm Gia.
"Vậy... Vậy nếu nó vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng thì làm sao bây giờ?" Thẩm Lâm thị lo lắng gõ cửa phòng gọi người, nhưng phòng trong vòng vẫn không hề có động tĩnh, một chút phản ứng cũng không có.
"Nếu huynh ấy vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng, đến lúc đó con sẽ tự mình đi nói."
Thẩm Bích Thẩm híp mắt, nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, mang theo mấy người Lưu Trường Phúc cùng ra ngoài.
"Này..." Thấy Thẩm Bích Thẩm đi rồi, Thẩm Lâm thị kéo tay Thẩm Thủ Nghĩa, vẻ mặt không biết làm sao.
"Nương tử, ta cảm thấy Thấm Nhi nói không sai, để Trí Viễn yên tĩnh đi."
Lúc Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị được tác hợp cũng rất khó khăn, bởi vậy ông có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Thẩm Trí Viễn, loại chuyện này người khác nói nhiều đều vô dụng, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình.
Bọn họ ra cửa thì đã có xe ngựa dừng ở cửa, nhìn Bôn Tiêu đang cúi đầu ăn cỏ, Thẩm Bích Thẩm đột nhiên hơi nhớ Mộ Dung Húc.
Tính ra Mộ Dung Húc đã rời đi được ba tháng, khi hắn rời đi nàng đã đặc biệt để Mộ Dung Húc mang Liệt Diễm đi cùng, tương lai Mộ Dung Húc sẽ làm đại tướng quân, không thể thiếu một thú cưỡi thích hợp, con ngựa tốt như Liệt Diễm nên rong ruổi sa trường mới phải, đi theo nàng quá là phí phạm tài năng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-675.html.]
Quan trọng nhất chính là Liệt Diễm thông minh như vậy, có nó thay nàng bảo hộ Mộ Dung Húc thì nàng cũng tương đối an tâm.
"Thấm nha đầu, cháu đã tới."
Thấy Thẩm Bích Thấm đến, trong mắt tất cả thôn dân đều toát ra vẻ hưng phấn, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, nóng lòng muốn đào dong riềng.
"Làm mọi người đợi lâu, bây giờ cháu sẽ làm mẫu cách đào dong riềng" Thẩm Bích Thẩm cũng không nói nhảm, nói xong liền bắt đầu hành động.
Toàn bộ quá trình cũng không khó, các thôn dân nhanh chóng học được, tất cả đều tích cực cùng hành động, hiện tại những cây dong riềng này trong mắt mọi người đều là bạc trắng bóng, cho nên tốc độ không cần phải nói, một trăm năm mươi mẫu dong riềng sao, cùng lắm một ngày đã được đào xong.
Bởi vì mọi người muốn chính là miến, thậm chí còn không cân trọng lượng dong riềng, nhưng Thẩm Bích Thẩm yêu cầu bọn họ cân trọng lượng trên một mẫu, tương đương với ước tính của cô, vì là vùng đất mới khai hoang nên một mẫu thu hoạch được khoảng 25 thạch.
Nghe thấy con số này, tuy không chấn động như 40 thạch trước đó, nhưng cũng tuyệt đối đủ làm mọi người mừng rỡ như điên, nghĩ một cân mười lăm xu thì lại càng thêm nhiệt tình, toàn thôn tổng động viên vào mùa nông nhàn rỗi, bắt đầu tiến hành làm miến.
Làm miến yêu cầu rửa sạch dong riềng trước, hiện giờ đã là tháng mười, nước sông lạnh băng đến tận xương, nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm mãnh liệt của các thôn dân thôn Thẩm Gia, nhóm thanh niên hán tử thân thể cường tráng không nói hai lời liền vai trần nhảy xuống sông, phụ trách rửa sạch dong riềng.
Đàn ông làm việc vất vả, phụ nữ cũng không nhàn rỗi, ở trên bờ chịu trách nhiệm nhận những dong riềng đã được làm sạch, sau đó những thôn dân khác chịu trách nhiệm khiêng chúng về thôn.
Mọi người hợp tác toàn lực, trong những ngày tháng mười này, không những không thấy lạnh mà ai cũng bận rộn đến khí thế ngất trời, không chỉ người lớn mà cả trẻ em cũng đến phụ giúp khi buổi chiều không có tiết học.
Rửa sạch xong liền bắt đầu xay bột, cái này cũng là đại công trình, trong thôn cối xay không đủ, phải sang thôn khác mượn mấy cái, nhưng bị hỏi dùng làm gì thì không ai nói, ai muốn đến xem đều bị nhốt ở ngoài cổng thôn.