Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 712
Cập nhật lúc: 2024-09-27 14:26:15
Lượt xem: 57
Lúc này, mấy quan sai mặc áo đỏ cầm đầu đội ngũ tay cầm công văn vui mừng nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt đám người Thẩm Lâm thị, hỏi: "Vị nào là người nhà họ Lâm?"
"Lão phu chính là thầy của Lâm Chấn." Nghe vậy, Lâm Bác Văn vội vàng đứng dậy lên tiếng nói.
"Thầy? Chuyện gì vậy, ông không phải người của nhà họ Lâm sao?" Vị quan sai kia nghe vậy thì sửng sốt hỏi.
"Thưa sai gia, Lâm Chấn là cô nhi, từ nhỏ được Lâm phu tử của bọn yêm nuôi dưỡng lớn lên, hiện tại Lâm Chấn còn là cháu rể tương lai của Lâm phu tử nữa."
Thấy vậy, trưởng thôn vội vàng đứng ra giải thích: "Ngài xem, người ở đây có thể nhận chỉ cũng chỉ có Lâm phu tử của bọn yêm."
"Hóa ra là vậy, chẳng trách địa chỉ thôn báo tin vui lại là ở thôn Thẩm gia."
Lúc này mấy quan sai kia mới gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó đều quỳ xuống trước mặt Lâm Bác Văn nói: "Chúc mừng lão gia, đây là chuyện cực kỳ vui mừng, lão gia Lâm Chấn của quý phủ, đã giành được giải nhất cả thi Đình và thi Hội, ở trên điện Kim Loan, được thánh thượng khâm điểm là Trạng Nguyên đứng đầu trong kỳ thi lần này, tiểu nhân tới để báo tin và chúc mừng cho ngài!"
Nói xong, mấy người đồng loạt dập đầu với Lâm Bác Văn.
Giọng nói vừa rơi xuống, không khí xung quanh lập tức trở nên im lặng.
Hai tay Lâm Bác Văn run rẩy nhận lấy công văn, nhìn thấy tên của Lâm Chấn xuất hiện ở trên cùng, sau đó là những dòng chữ mạ vàng trên đó, giải nhất trong kỳ thi khảo thí đầu tiên của năm Mậu Tuất trong kỳ thi cao khảo Kiến Nhạc!
"Đỗ, Chấn Nhi thật sự đỗ rồi!" Vẻ mặt Lâm Bác Văn không nén được cảm xúc, nước mặt chảy dài trên hai gò má.
Vận mệnh đời này của Chấn Nhi đã trải quá quá nhiều thăng trầm, đã phải chịu đựng nhiều đau khổ, bây giờ cuối cùng cũng đợi được đến lúc khổ tận cam lai (*hết khổ đến lúc được sung sướng), thằng bé làm được rồi, thằng bé thật sự đã đỗ Trạng Nguyên rồi!"
"Xì xào bàn tán —"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-712.html.]
Lúc này, tất cả mọi người đứng xem cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, sau đó là những tiếng hò hét đinh tai nhức óc đua nhau vang lên.
"Đỗ... Đỗ Trạng Nguyên rồi!"
"Má ơi, đó là Trạng Nguyên đấy!"
"Con rể của nhà họ Thẩm đỗ Trạng Nguyên, vậy nhị nha đầu không phải chính là phu nhân của Trạng Nguyên sao!"
"Ôi chao, sau này nha đầu này sẽ được sống sung sướng rồi!"
Tất cả mọi người đều sửng sốt, đủ loại ánh mắt ghen tị hâm mộ không ngừng đổ dồn về phía những người của nhà họ Thẩm, người bị ghen tị tất nhiên là Thẩm Bích Tuyết, phu nhân tương lai của Trạng Nguyên, đây là cảnh tượng tôn quý nhường nào chứ!
"Đỗ, Đôn Thanh thật sự đỗ Trạng Nguyên rồi!" Sau khi lấy lại tinh thần, Thẩm Bích Thẩm cũng kích động đỏ bừng mắt, bàn tay đang nắm lấy tay của Thẩm Bích Thẩm cũng hơi run rẩy.
"Chúc mừng nhị tỷ, sau này tỷ chính là phu nhân Trạng Nguyên, không biết sẽ khiến bao nhiêu nữ tử cảm thấy ghen tị đây!" Thẩm Bích Thẩm cũng thật tâm cảm thấy vui mừng cho Thẩm Bích Tuyết, tiểu cô nương mà nàng bảo vệ bốn năm, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ hạnh phúc rồi.
"Không biết vị nào là người nhà của phủ Mộ Dung?" Lúc này, quan sai lại đứng dậy, hướng mọi người hỏi. "Ông ấy."
Họ của Mộ Dung ở thôn Thẩm gia chỉ duy nhất một mình Mộ Dung Húc, nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Phùng lão.
"Lão phu chính là ngoại công của Mộ Dung Húc." Phùng lão mỉm cười tiến lên nói.
Chúc mừng lão gia, đây là chuyện cực kỳ vui mừng, lão gia Mộ Dung Húc của quý phủ, đã giành được giải cả thi Đình và thi Hội, ở trên điện Kim Loan, được thánh thượng khâm điểm là Võ Trạng Nguyên đứng đầu trong kỳ thi lần này, tiểu nhân tới để báo tin và chúc mừng cho ngài!" Nhìn thấy Phùng lão, những quan sai đó lập tức quỳ xuống với Phùng lão, lặp lại hành động vừa rồi một lần nữa.
"Cái gì cơ, Mộ Dung tiểu ca cũng đỗ Trạng Nguyên rồi?"
"Đỗ rồi, Mộ Dung Húc tiểu ca chẳng phải chính là người của thôn Thẩm gia chúng ta sao, đó chẳng phải cũng là Trạng Nguyên của thôn Thẩm gia chúng ta sao!"