Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 923
Cập nhật lúc: 2024-10-07 07:44:06
Lượt xem: 54
Thẩm Kỳ Viễn nghe vậy cũng gật đầu tán thành, sau đó đột nhiên hai tay ôm lấy người mình, hẳn rùng mình một cái, hít vào một hơi, nói: "Lạnh quá! Ngũ muội, chúng ta mau vào trong đi!"
Tuy trên người đã choàng một chiếc áo choàng rất dày nhưng vì đã ở bên ngoài quá lâu mà cơn lạnh đã nhanh chóng truyền thẳng đến tận xương tủy.
Mùa lạnh của phương bắc rất khô, vì vậy cái lạnh đều biểu hiện ra bên ngoài nhưng mùa lạnh ở phương nam lại ẩm ướt, khí lạnh có thể xuyên thấu vào bất kỳ đồ vật nào, cơn lạnh len lỏi xuyên qua và chui vào da thịt.
Thẩm Kỳ Viễn đứng lên, dậm chân phàn nàn: "Làm sao mà ta lại có cảm giác hai năm này thời tiết càng lạnh hơn."
"Ừ."
Nghe Thẩm Kỳ Viễn nói lời này, Thẩm Bích Thẩm vốn đang bình tĩnh thì đột nhiên sắc mặt nàng như đông cứng lại, bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng hơn.
"Ngũ muội, muội không lạnh sao? Mau vào trong thôi!"
Dưới hành lang, ánh đèn tối tăm nên Thẩm Kỳ Viễn còn chưa phát hiện Thẩm Bích Thẩm có điều khác thường, hắn nắm tay nàng nhíu mày nói: "Muội nhìn muội kìa, tay đông cứng cả rồi!"
"Ừ, đi vào thôi!"
Cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ, Thẩm Bích Thẩm mới lấy lại tinh thần, trong lòng nàng cũng ấm áp theo, nàng mỉm cười, gật đầu. Sau đó huynh muội hai người đã đi vào trong nhà.
Thẩm Kỳ Viễn vô cùng thích người muội muội này, đã lâu rồi hai người không gặp, bây giờ lại có đề tài cùng giữ chung một bí mật nên vừa mở miệng ra nói chuyện là hắn đã không nở thả Thẩm Bích Thấm đi.
Mãi đến sau đó, cuối cùng Thẩm Kỳ Viễn cũng không khống chế được cơn buồn ngủ nữa, huynh muội hai người mới trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Vào phòng mình, Thẩm Bích Thẩm thay y phục, nằm trên giường rất lâu mà không thể nào ngủ được, bởi vì một câu nói trong hôm nay của Thẩm Kỳ Viễn khiến nàng nhớ đến một sự kiện lớn ở kiếp trước.
Nếu nàng nhớ không lầm thì sở dĩ Đại Minh ở kiếp trước bị thiên tai không ngừng là bởi vì gặp phải thời kỳ Tiểu Băng Hà.
Thời kỳ Tiểu Băng Hà khiến nhiệt độ toàn cầu hạ xuống, mùa hè thì hạn hán kéo dài và xuất hiện từng cơn lũ, mùa đông thì lạnh lẽo khác thường, cho dù là khu vực ở phương nam nhưng vẫn không ít lần nhìn thấy bão tuyết, nghe nói ở Hải Nam cũng có tuyết rơi.
Thời tiết biến đổi đột ngột như vậy dẫn đến sản lượng lương thực bị giảm mạnh, đây là vấn đề rất lớn với dân chúng. Với một quốc gia thu hoạch cao sản vẫn chưa thông dụng mà nói đây chính là đòn trí mạng.
Cộng thêm nhiệt độ ở phương bắc tiếp tục xuống thấp, khô hạn, đồng cỏ biến chất, để cải thiện tình hình và vì sinh tồn của bản thân mà các dân tộc thiểu số ở phương bắc lần lượt xuôi nam khiến chiến tranh không ngừng nổ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-923.html.]
Nói cho cùng kiếp trước Đại Minh bị diệt vong vì có ảnh hưởng rất lớn từ thời kỳ Tiểu Băng Hà này, thời gian lâu dài gây ra nạn đói, dần dần phạm vi chiến loạn càng rộng ra, từ đó phá vỡ chính quyền triều Minh.
Mà kiếp này thì sao?
Nghĩ đến đây Thẩm Bích Thẩm không khỏi lo lắng, tuy Nam Minh đương thời có nhiều điểm khác biệt với Đại Minh của kiếp trước nhưng những điểm giống nhau cũng rất nhiều, nghĩ như vậy cũng không phải do nàng nghĩ nhiều.
Đây là thiên tai, vì vậy nếu chuyện này phải xảy ra thì bên kia chắc chắn sẽ không trách được, cách duy nhất chính là phải tìm ra cách đối phó.
Nhắm mắt lại, Thẩm Bích Thẩm chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hy vọng nàng đã suy nghĩ quá nhiều, nếu không chỉ sợ bách tính Nam Minh phải lâm vào thống khổ một lần nữa rồi.
Kiến Nhạc năm 37, ngày sáu tháng hai, Đài Châu.
Ngày hôm đó Mộ Dung Húc đang ở trên thao trường và chưa tiến hành thao luyện với quân sĩ, đột nhiên Triệu Đại Giang hốt hoảng chạy đến.
"Tướng quân, không xong rồi! Chuyện lớn không xong rồi!"
Triệu Đại Giang còn chưa kịp thở, giọng nói đứt quãng: "Tiêu thám phía trước đến báo, nói có... Có gần hai vạn giặc Oa đã đổ bộ vào Đông Tháp cửa khẩu Tượng Sơn của duyên hải Chiết Giang và đất liền Phụng Hóa Tây Phượng, tình hình vô cùng nguy cấp."
"Cái gì? Hai vạn quân?" Nghe vậy tất cả mọi người đều sững sờ, trong nháy mắt đều lo sợ. Hai vạn người, con số này tuyệt đối không phải nhỏ!
"Trời ạ! Thế... Thế mà có nhiều người như vậy! Tướng quân, bây giờ phải làm sao?"
Triệu Đại Giang nóng nảy đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, không khỏi lo lắng hỏi:
"Tướng quân, chúng ta nên lập tức thỉnh cầu tổng binh đại nhân viện trợ."
Hắn cảm thấy vô cùng buồn bực, số phận thật sự không may, vừa mới cưỡi ngựa nhậm chức còn chưa được bao lâu thì gặp phải chuyện thế này. Hai vạn quân giặc Oa, giặc Oa hung tàn, họ còn chưa thể đánh thắng được hai trăm người, bây giờ lại xuất hiện nhiều người như vậy, lần này đúng là tiêu rồi.
"Tới rất đúng lúc!"
Nhưng mà không ngờ bên kia Mộ Dung Húc đã vỗ bàn đứng lên, gương mặt lạnh lùng nhưng đầy vẻ hưng phấn, hắn thét lên ra lệnh với người cầm cờ đứng một bên:
"Dừng việc huấn luyện lại!"