Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 963
Cập nhật lúc: 2024-10-08 10:42:05
Lượt xem: 43
"Thì ra là thế, tốt, tốt rồi, vậy liền phong Lý Như Tùng là đô đốc đông chinh, thống lĩnh quân đội đi chinh chiến."
Nghe được tin tức tốt như vậy, cuối cùng tâm trạng của hoàng đế đã tốt lên không ít, cười lớn nói, “Trẫm nhớ rõ Lý ái khanh còn có hai người huynh đệ vô cùng anh dũng thiện chiến, liền cho hai người họ nhậm chức phó tổng binh, theo quân đi."
"Lại có hai vị thiếu tướng quân đi cùng, vậy đúng là sức mạnh vô hạn."
Hạ Đình nói liền quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, lớn giọng nói,"Hoàng Thượng anh minh, trận chiến này nhất định sẽ chiến thắng!"
"Hoàng Thượng anh minh, nhất định chiến thắng." Thấy hành động của Hạ Đình thì đầu tiên mấy quan viên đều ngây người, xong sau vô cùng lưu loát quỳ xuống hô to tán dương.
"Ha ha ha, Lý ái khanh đương nhiên là sẽ không làm trẫm thất vọng."
Tuy biết những lời này có chút nói suông, nhưng khiến cho tâm tình của người nghe vẫn vô cùng sung sướng, hoàng đế cười to vài tiếng rồi nói tiếp,"Nếu bên phía Triều Tiên đã định xong lãnh tướng vậy bên phía Phúc Kiến kia... Trẫm nhớ rõ Quý tướng quân cũng đang ở Chiết Giang, vậy để Quý tướng quân nhậm chức tổng binh, Mộ Dung tướng quân là Phó tổng binh, dẫn dắt Ngự Thiên Quân…”
"Bệ hạ, những năm gần đây ở phương bắc, Thát Đát náo loạn, nạn đói triền miên, chúng vẫn đang như hổ rình mồi muốn đoạt đồ bên phía Trung Nguyên chúng ta, chẳng lẽ bệ hạ đã quên lúc tiên để còn sống từng nói bọn chúng đã đến Thông Châu, chỉ kém chuẩn bị vào kinh thành mà thôi!"
Thấy hoàng đế lại đáp ứng như vậy, Diêm Hoa không nhịn được vội vàng tiến lên nói tiếp, "Cho nên, biên phòng Kế Châu cần được coi trọng, nếu bị phá hủy thì hậu quả thật sự không dám tưởng, thần cũng là vì an nguy của bệ hạ mà suy nghĩ, thỉnh người xem xét lại."
"Đúng vậy bệ hạ, Ngự Thiên Quân chính cường quân danh tiếng hiển hách, nếu bọn họ ở phương bắc thì đương nhiên kinh thành sẽ được bình an, mong bệ hạ xem xét!"
"Thỉnh bệ hạ xem xét!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-963.html.]
Thấy vậy, bên phía Diêm đảng không một ai chậm trễ, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống góp lời.
"Bệ hạ, Nam Minh ta, nhân tài đông đúc, quân sĩ phòng thủ Kế Châu cũng là được tuyển chọn từ những mãnh tướng, tinh binh của Liêu Châu, sao có thể không hộ giá được kinh thành!"
Thấy Diêm Hoa vẫn luôn dây dưa không bỏ, Lâm Chấn tính tình tốt, lúc này cũng không nhịn được mà nổi lên tức giận, xem ra Diêm đảng thật sự là hận Mộ Dung Húc đến thấu xương.
"Ồ, Lâm học sĩ nói thì thật là nhẹ nhàng, ngươi dám đảm bảo kinh thành tuyệt đối không có vấn đề sao, nếu thật sự ngoài ý muốn, an nguy của bệ hạ, ngươi có thể phụ trách được sao?" Diêm Hoa không chút lùi bước, từng bước ép sát.
"Ngươi!"
Trong lúc nhất thời Lâm Chấn bị Diêm Hoa làm cho nghẹn họng.
Hơn nữa Kế Châu cũng không phải là một biên giới quan trọng của Nam Minh, Diêm Hoa nói như vậy là muốn để cho Mộ Dung Húc làm một vị tướng quân cô độc, không có binh lính mang theo.
Còn nữa, từ trước đến nay biên cương phòng thủ luôn là một vấn đề khó khăn, cho dù đến nay việc phòng ngự luôn chu toàn, nhưng khó có thể không có phát sinh ngoài ý muốn, lúc này nếu Lâm Chấn dám đảm bảo, thì đừng nói đến lúc quân địch thật sự đánh vào kinh thành, chỉ sợ có một cây đinh ngoài ý muốn thôi thì Diêm đảng cũng có thể lấy nó ra để nói thành một tấu văn chương!
"Được rồi, Diêm thượng thư trung tâm trẫm hiểu, ngươi nói cũng không phải không có đạo lý, chỉ là bên phía Phúc Kiến tình hình nguy cấp hơn, Diêm thượng thư có kế sách nào chu toàn toàn bộ không?" Tuy rằng biết rõ tâm tư của Diêm Hoa, nhưng lời nói của hắn ta lại đang đánh trúng chỗ lo lắng của hoàng đế, bởi vậy nội tâm của hoàng đế cũng không khỏi hơi d.a.o động.
Nhưng dù sao bên kia cũng cần quân đội hơn, còn bên Thái Đát có tâm tư đơn giản, chỉ muốn đoạt của không đoạt quyền, ở kinh thành cướp bóc một hồi xong liền nhanh chóng rời đi, nếu không chỉ sợ hiện giờ Nam Minh đã sớm đổi chủ rồi.
Kia cũng chỉ kém nạn diệt quốc một chút thôi.