Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 112: Hàn Gia Cầu Hôn
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:38:54
Lượt xem: 84
Hai nhà thuộc quan hệ cấp trên cấp dưới, các gia đình trong khu đại viện đều sống gần nhau nên con cái trong gia đình hầu như chơi với nhau từ nhỏ cho đến khi lớn.
Xem đôi mắt có vài đúng.
Như loại tình huống này, do bọn họ chỉ cần thông báo cho người lớn trong nhà, còn lại để cho người lớn hai bên định ra là tốt rồi.
Cũng không giống như người ở phía ngoài, cần nhà trai dẫn bà mối đến lại phải mang theo thịt, mang theo rượu đến thăm.
Hàn Đại Nghiệp quyết định nhanh chóng, vừa vào cửa đã nói ra ý đồ mình đến.
Ông ta vui tươi hớn hở đấy, cùng với người hôm qua mắng Hàn Lặc giống như là hai người vậy.
Liễu Ngọc Tú vốn còn có chút ý kiến đối với việc chỉ có một mình ông ta đến cửa, đợi đến khi nghe được Hàn Đại Nghiệp nói sau hôn lễ sẽ cho Hàn Lặc ở riêng, để cho đôi vợ chồng son ở bên ngoài sống một mình, trên mặt bà càng nhiều hơn vẻ tươi cười.
Đợi Hàn Đại Nghiệp lại đưa qua một phần biên lai gửi tiền, trên đó có một ngàn tám trăm tám mươi tám, chủ động nói rõ đây chỉ là lễ hỏi, mà không tính là phần được chia trong nhà.
Bà lại thoả mãn thêm một phần.
Phần thoả mãn này không phải đối với tiền, mà là đối với việc Hàn Đại Nghiệp coi trọng.
Quà của hồi môn là một phần không thể bỏ qua lễ hỏi cầu hôn của hầu hết các gia đình. Của hồi môn mà gia đình chồng sẵn sàng cho bao nhiêu thể hiện sự hài lòng của bên kia đối với cô con dâu mới. Lúc này nếu cho ít, nhà mẹ đẻ còn phải cãi cọ nhiều lần.
Lễ hỏi cho 1888 không tính là gây sự chú ý.
Nhưng mặc kệ ở gia đình nào, cũng không tính là thấp.
Lúc này Liễu Ngọc Tú đã cười đến không ngậm miệng được.
Biểu cảm của Túc Vệ Quốc hơi có chút nghiêm túc, dù cho đối với lão lãnh đạo, ông đối với việc gả con gái này nhưng lại có chút không tình nguyện. Chỉ là ở trong ánh mắt ra hiệu của vợ, vẫn biết nghe lời phải mà khen ngợi Hàn Lặc tốt như thế nào, hai đứa nhỏ xứng đôi như thế nào.
Hàn Đại Nghiệp nghe thấy mà cao hứng không thôi, liên tục gật đầu.
Ngô Hồng Ngọc ở trong phòng bếp bận trước bận sau, Túc Trì cũng ở bên trong hỗ trợ, hai vợ chồng tay chân lanh lẹ, không lâu đã làm được một bàn lớn đồ ăn, con gái lớn Bình Bình biết rõ bữa cơm hôm nay là muốn chiêu đãi ba ba của dượng út, cũng hiểu chuyện mà hỗ trợ bưng thức ăn.
Mà ngay cả tiểu Nhạc Nhạc cũng hấp tấp đi theo bên cạnh chị gái, ra ra vào vào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Trì từ trong tủ chén xuất ra một chai rượu trắng Lô Châu, trên bàn ba người đàn ông vừa uống vừa trò chuyện, có lẽ hôm nay rất cao hứng nên Hàn Đại Nghiệp lại uống hơi nhiều.
Ông ta vừa uống nhiều, máy hát liền hoạt động liên tục.
Không phải lôi kéo Túc Vệ Quốc tâm sự.
Thì lại hâm mộ hai đứa con trai của Túc Vệ Quốc tình cảm thâm hậu, và đạt được thành tựu trong các lĩnh vực khác nhau, còn nói Hàn Lặc phản nghịch không nghe lời, cùng anh chị trong nhà có quan hệ không tốt.
Nói xong còn nhắc tới sự áy náy đối với vợ cả.
Cũng nói đến vì thực hiện hứa hẹn đối với vợ cả, đã bồi dưỡng con trai trưởng thành tài mà tận lực hủy đi cơ hội nhập ngũ của Hàn Lặc.
Nước mắt Hàn Đại Nghiệp tuôn đầy mặt.
Nghe được trong lòng Túc Vệ Quốc liền trầm xuống, vội vàng đem con trai trưởng và vợ con trai đang ngồi ở góc tường nghe đuổi đi.
Chính mình đem Hàn Đại Nghiệp đỡ đến thư phòng nghỉ ngơi.
Liễu Ngọc Tú bưng súp tỉnh rượu tới, thấy Túc Vệ Quốc đang đóng cửa lại, hạ giọng: "... Cái này là súp tỉnh rượu? ?"
Túc Vệ Quốc lắc đầu: "Được rồi, lại để cho hắn nghỉ ngơi một lát đã, đoán chừng trong lòng khó chịu lắm."
"Trách ai, còn không đều là nghiệp chướng của cha!" Những điều Hàn Đại Nghiệp mới vừa nói bà cũng nghe thấy rồi, Liễu Ngọc Tú lúc này đối với ông ta không thể đồng tình nổi.
Hàn Lặc bất hoà với bọn họ còn trách ai.
Còn không phải do ông ta bất công. Cho dù ông ta là lãnh đạo trực tiếp của lão Túc nhà bà, bà cũng phải nói lời này.
Là vợ trước thay ông ta chăm sóc gia đình, lại dưỡng lão và chăm sóc cho cha mẹ chồng trước lúc lâm chung, người ta vất vả lâu ngày thành bệnh tuổi còn trẻ đã không còn xác thực đáng tiếc.
Trong lòng Hàn Đại Nghiệp luôn tưởng nhớ bà ấy cũng không gì đáng trách, rất có tình có nghĩa.
Đối với mẹ của Hàn Lặc không có cảm tình càng không có gì là sai.
Dù sao, những người ở thế hệ của họ đang bận rộn chạy đua cho các vấn đề về sinh tồn, và họ không có thời gian để nghĩ về việc có hay không có tình cảm đấy. Chỉ cần hoà hợp, thì ai mà không phải cùng nhau sống qua cả đời? Mỗi nhà trong đại viện đều như vậy, không phải vẫn vui vẻ đó sao?
Nhưng đem sự thiên vị nói đến rõ ràng minh bạch, không dính bụi trần như thế cũng là hiếm thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-112-han-gia-cau-hon.html.]
Người xưa cũng đã nói, không phải chịu cảnh góa bụa nhưng lại bị bất công, nếu như tự bản thân Hàn Lặc không có năng lực thì thôi, nhưng hắn có năng lực, có lý tưởng. Một người làm cha sao có thể vì tiền đồ của một đứa con trai khác mà phải đè nặng hắn, không cho hắn bay cao như vậy chứ?
Lui một vạn bước mà nói, sự ưu tú của con cả chẳng lẽ cần con út làm nền sao?
Hai anh em đều có tiền đồ, cùng nhau trông coi không tốt sao?
Được, hiện tại già rồi đã bắt đầu hối hận.
Nhưng trên đời này nào có thuốc hối hận? Chớ nói chi là sau lưng Hàn Lặc còn có hai người cậu, Đàm gia kia còn chưa ngã, Hàn Lặc không phải là không có chỗ dựa, sẽ cam tâm để cho Hàn Thành Thanh giẫm lên sau đó lại đến diễn tiết mục anh em tình thâm sao?
Liễu Ngọc Tú đem súp tỉnh rượu để vào trong tay chồng, thở dài một tiếng, cả cái nhà kia đều là yêu ma quỷ quái nha.
Chỉ là còn không tự hiểu rõ đấy.
Chợt nghĩ đến cái gì, bà bừng tỉnh đại ngộ.
Vỗ tay một cái, cười nói: "Kỳ thật như bây giờ cũng không có gì là không tốt, Hàn Lặc cùng người trong nhà không thân, vậy Niếp Niếp của chúng ta gả đi sẽ nhẹ nhõm hơn ah, đỉnh đầu không có cha mẹ chồng đè nặng, chị em dâu em chồng càng không cần để ý tới, đóng cửa lại sống cuộc sống của mình là được rồi."
Càng nghĩ là có chuyện như vậy.
Liễu Ngọc Tú như xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, tâm tình khoan khoái dễ chịu.
Túc Vệ Quốc lắc đầu, sắc mặt bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại cảm thấy vợ nói rất có đạo lý.
Tin tức Hàn gia cầu hôn rất nhanh đã truyền khắp.
Tưởng Lục đi một chuyến đến Hàn gia, nghe Hàn Lặc ở bên ngoài có chỗ ở, hắn hơi nhíu lông mày, rất nhanh lại giãn ra: "Có thể nói cho tôi biết, địa chỉ cụ thể của hắn sao?"
Hàn Thành Tuyết đang tập trung bôi dầu bóng cho móng tay, đầu cũng không ngẩng: "Đường Hồng An hoặc là ngõ Văn Hóa a, hắn có thể đi nhiều nơi hơn, tôi nào biết được."
Tưởng Lục cũng không biết mình vì cái gì mà cần phải gặp Hàn Lặc.
Hắn vẫn cảm thấy chính mình so với Hàn Lặc càng hạnh phúc hơn, ở trước mặt Hàn Lặc, hắn thật sự có cảm giác ưu việt hơn rất nhiều.
Ngẫm lại ah, hắn có cha coi trọng, mẹ yêu thương, từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn là một người lão luyện, là đối tượng luôn được hàng xóm khen ngợi. Mà Hàn Lặc, hoàn toàn trái lại, hắn thô bạo, dã man, mấy người già nhắc tới hắn thường không nói được vài câu tốt đẹp.
Từ khi Hàn Lặc thôi học trường cấp 3 và lựa chọn xuống nông thôn, Tưởng Lục cho rằng hắn triệt để bị phế đi.
Lúc đó tuổi trẻ khí thịnh, bị người xung quanh khen ngợi đến lợi hại, liền cho là mình đứng ở đỉnh núi mà khinh thường quần hùng, mang theo sự "sáng suốt" tự cho là đúng, cùng các bạn học trào phúng Hàn Lặc, cười hắn ngu xuẩn, cười hắn sa đọa, cười hắn tầm mắt hạn hẹp.
Cũng cười hắn ném đi mặt mũi Hàn gia.
Tất nhiên, bọn hắn cũng không lấy được cái gì tốt.
Ba người đánh một người, còn bị Hàn Lặc đè nặng đánh một trận.
Về sau Hàn Lặc dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, không có ai nhắc đến tên của hắn, Tưởng Lục cũng không chú ý đến "Kẻ thất bại" này nữa.
Không nghĩ tới xa cách nhiều năm, Hàn Lặc còn có thể trở về, vẻ ngạo mạn không thay đổi, vẫn phản nghịch như trước.
Những người trước đây khó chịu với hắn giờ vẫn còn khó chịu, nên không cần hắn tận lực nghe ngóng, tin tức của Hàn Lặc liền không ngừng rơi vào trong lỗ tai hắn.
Không nghĩ tới, hắn ta lại đột nhiên kết hôn với Túc Miểu! ! !
Hắn ta đến cùng là muốn làm cái gì?
Là biết rõ Túc Miểu cùng hắn từng có hôn ước, muốn mượn chuyện này làm nhục Túc Miểu, làm nhục chính mình sao? Đặc biệt là với tiền đề là hắn phải kết hôn với Túc An.
Tưởng Lục không tiếc phỏng đoán hành động của Hàn Lặc bằng ác ý lớn nhất.
Năm đó bị đánh một chầu, cuối cùng đã để lại cho hắn một bóng ma không lớn không nhỏ.
Hắn cảm thấy, Hàn Lặc thua ở sự nghiệp, liền muốn trong hôn nhân thắng được hắn.
Hắn mặc dù đồng ý lấy Túc An, nhưng không thể lừa mình dối người mà nói, Túc An so Túc Miểu thích hợp với Tưởng gia hơn!
Trong tương lại hắn sẽ theo đuổi con đường làm quan, cần một người vợ có chủ kiến có năng lực. Lúc trước Túc Miểu kỳ thật cũng không thích hợp, cô ấy yếu ớt lại tùy hứng, nhưng có một điểm tốt, cô ấy kiểm soát được tràng diện, sẽ không ở trước mặt nhiều người mà rụt rè sợ hãi.
Có lẽ hiểu biết của cô ấy có hạn, nhưng tư thái hào phóng tự nhiên, sẽ không làm cho người ta ghét
Điểm này ở Túc An quả thực kém quá nhiều.
Mặc dù cô ta biểu hiện rất thản nhiên bình tĩnh, nhưng Tưởng Lục vẫn phát hiện nội lực của cô ta chưa đủ, hơn nữa cô ta rất dễ bị xúc động, tinh thần cũng kém, cũng không quá nghe được lời của người khác, luôn cảm thấy mình ôn nhu, chu đáo sẽ càng có thể làm cho hắn ưa thích.
Kỳ thật không phải.