Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 116: Về Sau Lại Thu Thập Em
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:39:00
Lượt xem: 52
Túc Miểu là bó tay không hiểu nổi rồi.
Bọn họ không là đang nói Tưởng Lục ư, sao đột nhiên lại nói đến sinh nhật rồi.
Lại nhìn vẻ mặt u ám của Hàn Lặc, cô nhịn không được suy nghĩ những lời này chẳng lẽ có thâm ý khác? Cô nghĩ nửa ngày, muốn hỏi, lại sợ nói sai, chỉ có thể cẩn thận thăm dò: ". . . Vậy, sinh nhật vui vẻ? ? ! !"
Hàn Lặc: "Còn gì nữa không?"
Túc Miểu mím môi, không biết: "Còn có cái gì?"
Hàn Lặc lại không nói lời nào, ngẩng cằm lên, đứng ở đằng kia, kiêu ngạo mà nhìn Túc Miểu. Mũi Túc Miểu khẽ nhúc nhích, có chút bất đắc dĩ: "Nói mới nhớ, anh là muốn quà sao?"
Có đôi khi, cô thực cảm thấy Hàn Lặc không giống như người lớn hơn cô bảy tuổi, ngây thơ muốn chết.
"Anh nghĩ xem muốn cái gì?"
Tưởng Lục đột nhiên tới, đã cắt đứt linh cảm của cô, thoáng cái đã quên nơi mình muốn thay đổi, thật là đồ yêu tinh hại người.
Cô cắn đầu bút, cô cau mày, nói rất bất cần: "Đầu tiên nói trước, quá đắt sẽ không tặng."
Hàn Lặc bị tức đến bật cười.
Cười cười lại cảm thấy không đúng chỗ nào, vợ người khác đối diện người đàn ông nhà mình thì luôn dán chặt lại, Túc Tiểu Meow ngược lại tốt rồi, xem anh là có cũng được mà không có cũng không sao đây này.
Còn keo kiệt!
". . . Tiểu keo kiệt, quà cho anh mà cứ qua loa như vậy, nói chút xem, em đã đưa cái gì cho Tưởng Lục?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Miểu đang nghĩ đến chuyện gì, nghe anh nói chuyện, nhưng vào tai trái ra tai phải, căn bản không chú ý tới anh nói cái gì, cô mở to đôi mắt mờ mịt khó hiểu, nhìn anh.
"Cái gì?"
Hàn Lặc đoạt lấy bút trong tay cô, đau xót nói: "Tưởng Lục nói em mua cho hắn quà sinh nhật, là cái gì?"
Túc Miểu "Ah" một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ.
"Chuyện đã lâu trước kia rồi, chính là một bộ âu phục, bây giờ còn đang để bên phố Ngô Đồng đây này. Nếu hắn không đề cập tới em cũng đã quên việc này rồi, anh sao đến loại dấm chua này cũng có thể ăn?"
Nguyên chủ mua quần áo ngày hôm sau đã đem bản thân ngã đến phải vào bệnh viện, sau đó liền biến thành cô. Ngay sau đó chuyện thân thế bị lộ ra, Túc An tìm tới cửa chủ động nhắc tới việc hôn sự này.
Khi đó cô không muốn vì một người đàn ông lạ lẫm mà cùng Túc An náo đến quá lớn, để tránh làm cho núi dựa lớn là cha Túc bất mãn, xem như chủ động từ bỏ quan hệ với Tưởng Lục, bộ quần áo này, tất nhiên bị quên lãng, căn bản không đưa ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-116-ve-sau-lai-thu-thap-em.html.]
Hàn Lặc ha ha cười lạnh: "Em đã quên, có người luôn nhớ rõ đây này, còn em gái đây này. Túc Tiểu Meow, em không được nhận cái gì mà anh trai em gái."
Anh lúc xuống nông thôn đã thấy nhiều hơn, người này gọi anh trai, người kia gọi em gái, đó chỉ là anh em trên danh nghĩa nhưng thực chất là đối tượng. Những người này nhìn thẳng thắn vô tư, nhưng thật ra là không chịu nổi tịch mịch, trong lòng lại cảm thấy đối phương còn kém một chút, cố ý lấy danh nghĩa kia để lừa gạt người.
Túc Miểu lườm anh một cái: "Anh thật lắm chuyện."
Hàn Lặc: "Hắc, anh nhiều chuyện?" Chợt một nhón người ôm lấy Túc Miểu, đột nhiên bay lên không làm cô bị sốc, dốc sức liều mạng kêu to: "Anh buông tay, có người đấy, sẽ bị người ta thấy."
Có hơn chục công nhân đang làm việc ở phía Tây Nam của căn nhà, chẳng may người ta đi về phía phòng chính bên này, chẳng phải sẽ thấy hết sao? Ban ngày ban mặt, Hàn Lặc thật sự là. . . Coi trời bằng vung rồi.
Hàn Lặc: "Chúng ta ở trong nhà mình, thấy được thì cứ thấy, anh lại không làm cái gì khác người, em thật nhiều chuyện!"
Anh cố ý cầm lời của cô tới ép buộc cô.
Túc Miểu tức giận đến muốn cào anh mấy cái, lại hiểu được cái người này ăn mềm không ăn cứng.
Cô chỉ là lén da mặt dày, nhưng đối với người ngoài vẫn sẽ e lệ đấy, lúc này đã có chút kinh hồn táng đảm.
Cô bĩu môi, và nói giọng nhẹ nhàng: “Anh trai, đừng lộn xộn, em khẳng định sẽ không nhận người khác làm anh trai, chỉ có anh thôi, anh nhanh thả em xuống đi.”
Hàn Lặc không chỉ không buông tay, còn đem người ép về một hướng.
"...Chậm đã, Túc Trì Túc Mục thì sao này? Còn biết dỗ ngon dỗ ngọt anh."
Con người Túc Miểu đảo một vòng, trở tay ôm vào trên cổ anh, thân thể khẽ động: "Vậy cũng không phải là nhận bừa đấy, đó chính là anh cả và anh hai của em, về sau anh cũng phải gọi là anh đấy! !"
Hàn Lặc cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng cười: "Khá lắm, còn chưa gả đâu, mà bắt đầu trông coi anh rồi."
Túc Miểu hừ nhẹ một tiếng: "Sợ tổn hại uy phong của anh? Vậy anh cũng có thể không gọi."
Hàn Lặc bất đắc dĩ, ôm cô quơ quơ, làm bộ muốn ném cô lên bầu trời: "Anh mà như vậy ư? Trước mặt em anh nào có uy phong gì, em cũng đừng oan uổng người khác."
Túc Miểu nhanh chóng ôm chặt anh: "Không oan uổng, không oan uổng, anh trai, anh tốt nhất rồi. Anh mau thả em xuống dưới, em sợ hãi ~~~ "
Hàn Lặc cười cô nhát gan, ngược lại là không nói gì về Tưởng Lục nữa. Thấy anh rốt cuộc đã quên chuyện "Quà sinh nhật", Túc Miểu khoa trương ám chỉ chính mình cơ trí, nhìn xem, đề tài này chẳng phải đã chuyển di sao?
Cô vừa mềm mại nói vài câu điềm mật, lời nói ngọt ngào, đã dỗ được Hàn Lặc thả cô xuống.
Đợi chân vừa chạm đất đấy, Túc Miểu trở nên hung ác, đột nhiên cắn một cái vào cằm anh, sau đó nhanh chóng đẩy anh ra rồi chạy ra ngoài. Vừa chạy, vừa cười lớn với Hàn Lặc: “Cho anh cố ý bắt nạt em!”
Hàn Lặc sờ lên dấu răng trên cằm, hầu kết khẽ nhúc nhích, đôi mắt cũng thâm sâu.
Về sau lại thu thập em!