Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 134: Vận Khí Không Tệ.
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:30
Lượt xem: 50
Thời gian lắp đặt thiết bị của đội ngũ từng ngày đi qua trong tiếng gõ gõ đập đập.
Trong lúc đó, Túc Miểu đặc biệt trở về khu cư xá của nhà máy thực phẩm một chuyến.
Lúc này Xa Mãn Đồng lại hiền lành đến không ngờ, không chỉ không cho Dương Mỹ Phụng ôm lấy cô khóc sướt mướt, càng không lấy chuyện nhà họ Xa ra nói với Túc Miểu, đối với hàng xóm trêu ghẹo, bọn hắn còn chủ động thay cô sửa chữa lại thanh danh, quả thực đem cô khoa trương thành một người con có hiếu!
Túc Miểu từ lúc vào cửa đến lúc rời đi, cả người đều ngơ ngác đấy.
Toàn bộ hành trình đều ở trong trạng thái tôi là ai, đây là đâu, bọn hắn là ai.
Tình huống này giống như trúng tà vậy, cô thậm chí hoài nghi Xa Mãn Đồng cùng Dương Mỹ Phụng có phải đã bị yêu ma quỷ quái làm hỏng đầu óc, mới đột nhiên thay đổi thành bộ dạng này.
Hơn nữa Xa Hồng Vĩ vừa thấy cô liền phục tùng nghe lời, khúm núm, mở miệng một tiếng chị năm, gọi đến đặc biệt thân mật, lại hoàn toàn không giống như Túc An đã nói.
Chuyện này đã làm Túc Miểu hồ đồ rồi.
Bất quá cô cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ cần Xa gia không gây phiền toái cho cô, cô sẽ bình thường lui tới, tuy nói vun đắp không ra nổi bao nhiêu cảm tình, nhưng trên mặt mũi cũng được, tạo dựng cho mình một thanh danh tốt.
Đừng nhìn một số người ngoài miệng thì làm theo ý mình, có vẻ như không quan tâm đến lời đồn đãi. Nhưng nếu không phải là bị bức đến tình trạng vạn bất đắc dĩ, ai không muốn có một thanh danh tốt?
Thanh danh tốt, mặc kệ ở đâu, ở triều đại nào đều là chìa khoá giúp người đó có thể nhanh chóng mở ra vòng tròn giao tiếp với người xung quanh.
Dù sao một người có mặt mũi hiền lành cũng sẽ dễ kết bạn hơn người khẩu phật tâm xà. Người dễ gần, độ lượng vẫn tốt hơn kẻ đã có vết nhơ.
Nói một cách thực dụng hơn, ngày bình thường thanh danh không có tác dụng gì nhiều, nhưng đến thời điểm mấu chốt, một người mà ở trong mắt người khác là "Người tốt" sẽ có thể nhanh chóng chiếm được điểm cáo hơn trong dư luận.
Điểm này, Túc Miểu đã học được ừ trên người Xa Mãn Đồng đấy.
Trước kia cô không muốn cùng Xa gia sinh ra khúc mắc quá sâu là vì Xa gia ăn thịt không nhả xương, loại tình huống này, việc đến gần bọn họ sẽ tạo ra nhiều bất lợi cho cô hơn với việc mất đi thanh danh hiếu thuận.
Nhưng hiện tại, cũng không cần quan tâm xem bọn hắn đang tính cái khỉ gió gì, hay đã trải qua Bồ Tát làm phép cũng tốt, hay là thật sự thay đổi triệt để, chỉ cần không ngồi ở trên đầu cô mà ị, thì cứ cách một đoạn thời gian tiêu tốn mấy đồng tiền là có thể mua cho mình một thanh danh tốt, xác thực là chuyện mua bán tốt.
Vừa nghĩ như thế, cả người Túc Miểu đều tung tăng như chim sẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-134-van-khi-khong-te.html.]
Vận khí coi như không tệ đây này!
Đợi cô vừa đi, nụ cười sáng lạn trên mặt Dương Mỹ Phụng lập tức thu liễm, vào nhà đóng sầm cửa lại.
Nhìn Xa Mãn Đồng cũng trầm mặt mất hứng, bà ta hít hít cái mũi, nghiến răng nghiến lợi nói; "Chuyện này là sao vậy? Chẳng lẽ sau này còn phải cung phụng nó như vậy..., đến cùng chúng ta cũng là cha mẹ nó, Mãn Đồng, ông nói một câu xem?"
Xa Mãn Đồng cầm điếu thuốc trong tay, chậm rãi hít một hơi, thở ra một vòng khói.
"Tôi có thể nói cái gì bây giờ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Dương Mỹ Phụng đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất, hung hăng gạt lệ, bà ta muốn cãi lộn, phát tiết hờn dỗi trong lòng.
Nhưng nghĩ đến thằng nhóc siêu tàn nhẫn kia, lại kinh sợ.
Không dám gây ra động tĩnh quá lớn, sợ rơi vào tai của mấy gia đình hàng xóm nhiều chuyện cùng hành lang, các bà lại đi nói lung tung một trận sẽ bị cái tên sát tinh kia nghe được sẽ lấy bọn họ ra để trút giận.
"Ông nói một chút chúng ta mệnh thật khổ ah, Ngũ nha đầu, Ngũ nha đầu không đáng tin cậy, con ruột đấy, con ruột cũng không được. Cô ta còn lợi hại hơn, không chỉ không đáng tin cậy, còn có thể lặng yên mà ngồi ở trên đầu chúng ta làm mưa làm gió. Đời trước tôi đã tạo cái nghiệt gì, đời này mới có thể sinh ra một tai hoạ như vậy... Ô ô ô..."
Dương Mỹ Phụng hận đến hai mắt đỏ ngầu, chỉ dám nức nở nghẹn ngào mà phàn nàn.
Xa Mãn Đồng vốn là đã nóng nảy, nghe bà ta khóc khóc ồn ào lại càng tức giận.
Quơ lấy chiếc ghế một bên muốn đánh người: "Khóc khóc khóc, chuyện không may trong nhà đều là do bà làm hại, nếu ngay từ đầu bà có thể đem người lung lạc, có thể đem tên nhóc kia chọc vào cửa? Lão tử là cha vợ hắn, hắn cũng dám uy hiếp, cái đứa con gái lỗ vốn kia nếu không phải đã bò ra từ bụng của bà, bà có tin là hắn có thể ra tay ác hơn?"
Nói không chừng, hắn ước gì đứa con gái lỗ vốn kia không phải là con gái của Xa Gia bọn hắn.
Dương Mỹ Phụng sợ ông ta thực sự cầm ghế đánh mình, nhanh chóng bổ nhào qua, ôm lấy đùi Xa Mãn Đồng.
Lại gọi con trai cầu cứu: "Hồng Vĩ, Hồng Vĩ, con nhanh khuyên nhủ ba con, ông ấy muốn đánh mẹ."
"Mãn Đồng, Mãn Đồng, tôi không khóc nữa, tôi chỉ là... Chỉ là thay một nhà chúng ta khổ sở, lúc nhận lại đứa con gái kia còn tưởng rằng sẽ có khả năng giúp đỡ trong nhà, kết quả không dính nổi chút ánh sáng nào, phúc cũng không được hưởng lấy, hai đứa kia ngược lại tốt, hở ra là lấy công tác uy h.i.ế.p chúng ta, tôi, tôi chính là tức giận quá!"
"Còn có con trai chúng ta, bỏ ra nhiều tiền như vậy mới có thể vào trường học, hắn làm sao dám, làm sao dám nói sẽ cho con trai chúng ta thôi học..., quá không phải người rồi, Mãn Đồng, ông nghĩ biện pháp, chẳng lẽ chúng ta lại không chế trụ nổi bọn hắn, cả đời bị nắm mũi dẫn đi sao?"