Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 149: Làm Cho Em Ăn
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:53
Lượt xem: 39
Anh mặc một chiếc quần cộc rộng, lộ ra bắp chân gầy và cường tráng, phân nửa phần trên chiếc áo sơ mi đều không cài cúc, mở ra hai bên, có thể nhìn thấy một chút làn da nơi lồng n.g.ự.c anh.
Túc Miểu ngẩn ngơ, quay đầu nhìn anh.
Có chút thẹn thùng.
Chỉ trông thấy một chút làn da trên n.g.ự.c anh đã khiến cô không tự chủ được mà nhớ tới đêm qua anh đã ôm cô thật chặt và tiến vào cô như thế nào.
Thân hình của anh không được cứng cáp như những người khác, không có những khối thịt lớn mà chỉ có cơ, với những múi cơ mỏng và đẹp, có một đường cong từ n.g.ự.c đến eo, và bất cứ khi nào anh dùng lực thì đường cong đó sẽ trở nên sâu vào rất gợi cảm.
Sức mạnh mà anh truyền đi không thua kém gì những người đàn ông có cơ bắp cường tráng, cả người anh tràn đầy năng lượng và không biết mệt mỏi.
Túc Miểu nghĩ thầm, nếu như không phải do cô không chịu nổi mà cầu xin tha thứ, anh có thể cả đêm không cần ngủ.
Hàn Lặc mở cửa, vừa ngẩng đầu liền thấy cô đã tỉnh, đang ôm chăn kinh ngạc ngẩn người, trước là sững sờ, rồi sau đó đuôi lông mày mắt phượng đều giãn ra, khóe miệng mở rộng đấy, cười đến có chút ngốc.
"Đói bụng không? Vừa làm trứng chần nước sôi đường đỏ, đến nếm thử."
Túc Miểu vội vàng "Ah" một tiếng, vừa vén chăn lên liền thẹn thùng lập tức rụt trở về, "... Y, quần áo đâu hết rồi?"
Sau khi hỏi xong cô liền phát giác được không đúng, ngày hôm qua tắm rửa xong cô tuy mơ mơ màng màng đấy, nhưng có thể cảm giác được Hàn Lặc mặc quần áo cho cô, hiện tại? ?
Hàn Lặc giống như là nhìn ra cô đang hoang mang, nhướn mi cười nói: "Người nào đó hơn nửa đêm ngại nóng, tự mình đem quần áo cỡi hết."
Làm anh cả đêm ngủ không ngon, nếu không phải vì đây là lần đầu tiên cô trải qua chuyện này, anh có thể ôm lấy cô lại đến vài lần, cho dù cô rầm rì anh anh anh đều không dùng được.
Vẫn quá dễ thương.
Mặt Túc Miểu lập tức đỏ lên, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Quần áo ở trong tủ quần áo bên phải, anh giúp em lấy đến."
Hàn Lặc lắc đầu, cười khẽ.
Lúc sai sử người ngược lại rất hùng hồn.
Anh mở cửa tủ quần áo, mắt đảo qua các dãy quần áo, ngẫu nhiên chọn được một chiếc váy liền sáng màu, Túc Miểu cầm lấy váy, nhanh chóng hạ rèm đầu giường chặn tầm mắt của Hàn Lặc, đồng thời trốn dưới chăn mặc vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-149-lam-cho-em-an.html.]
Hàn Lặc thấy như vậy, biết cô thẹn thùng, không giống như trước, miệng lưỡi trơn tru.
Anh ngồi ở một bên lẳng lặng chờ, đợi Túc Miểu vén rèm lên, anh đứng dậy đi phía trước đón một bước, Túc Miểu đang muốn nói anh chuyện bé xé ra to, không nghĩ tới chân vừa giẫm trên mặt đất, một cảm giác co rút nhanh chóng lan từ chân đến thắt lưng.
Hai chân cô như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã một cái, cũng may Hàn Lặc tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đở lấy cô.
Túc Miểu: "... Đau."
Giống như đi hành quân trong đêm mấy chục dặm, chân cảm giác như không phải của mình rồi, toàn thân mềm nhũn, đau nhức ngược lại không đau, chỉ là cả người ê ẩm không có lực.
Hàn Lặc vòng tay qua eo cô, trực tiếp bế người lên ghế ngồi, thấy cô không được tự nhiên, anh liền buông cô ra, nhẹ giọng hỏi: “Lát nữa anh giúp em mát xa?”
Túc Miểu nghe xong, liên tục khoát tay, bị doạ không nhẹ.
Làm sao cô dám để anh mát xa, chỉ sợ mát xa một lúc thú tính lại bộc phát, đàn ông đòi hỏi vô độ quả thực đáng sợ, hết lần này tới lần khác ý chí của cô lại bạc nhược yếu kém, rất dễ dàng bị đầu độc.
Hàn Lặc đem trứng chần nước sôi đưa đến trước mặt cô, đưa thay sờ sờ đỉnh đầu nhếch lên một cọng tóc của cô: "Trước cứ lót bụng đã, muốn ăn cái gì, lát nữa anh nấu cho em ăn."
Anh hiếm khi đứng đắn, so với bình thường còn ôn nhu hơn gấp trăm lần, Túc Miểu liền bắt đầu chặt đẹp, đem mấy món muốn đều chọn mấy lần, điểm hết đồ ăn mới hỏi anh: "... Anh đều làm được sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Lặc cười: "Gọi một tiếng anh trai, toàn bộ đều làm cho em ăn."
Nấu cơm đối với anh không khó, hoặc là nói, cho tới nay, Hàn Lặc chưa gặp qua món nào quá đặc biệt.
Đừng nói là khó, chỉ cần anh muốn là được, anh sẽ làm rất ngon.
Túc Miểu trừng lớn mắt, trên mặt lúc xanh lúc trắng, không thể tin được anh ấy nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Nghĩ đến đêm qua anh ấy buộc mình gọi anh trai, cô đã không cách nào nhìn thẳng vào cái từ này rồi.
Xấu hổ đến đỏ mặt.
"Không làm thì không làm." Không sao, cô có dì Đỗ, dì Đỗ biết làm nhiều món ăn hơn.
Hàn Lặc sủng nịch nhìn cô, lại vuốt vuốt đầu cô: "Tính tình ghê gớm thật. Chờ đi, bây giờ anh đi tìm dì Đỗ học trộm."
Túc Miểu lúc này mới vui vẻ ra mặt: "Được."
Hàn Lặc không lập tức đi ra ngoài mà đợi Túc Miểu ăn xong mới bưng cái chén không đi.