Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 153: Gà Mái Không Biết Đẻ Trứng.
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:59
Lượt xem: 39
Thực ra, chân thật có thể rất đẹp, cũng có thể rất xấu xí đấy.
Có đôi khi, đối với người ngoài mà giả bộ thì có gì mà không thể đâu? Tóm lại không có ý xấu, càng không muốn tính toán ai. Chỉ cần cô ấy cho rằng ở chung với mọi người như thế là tự tại, không mệt mỏi, Hàn Lặc cũng không thấy có gì sai.
"Nha, xem ra anh đã cưới được một cô vợ nội trợ hiền lành rồi, về sau chắc chắn sẽ không để cho người trong nhà chịu thiệt."
Túc Miểu bị giọng điệu khoa trương của anh chọc cười: "Hàn Lặc! Anh thực đáng ghét ~~ "
Hàn Lặc ghé sát vào, âm thanh trong trẻo đè thấp: "Chán ghét sao? Xác định không phải khẩu thị tâm phi? Không biết là ai tối hôm qua ôm anh không buông tay, mở miệng một tiếng chồng tốt đây này..."
Nửa câu sau cơ hồ là ngậm ở trong cổ họng, tiến đến sát vành tai Túc Miểu mà nói.
Túc Miểu tức giận đến mức đánh anh một cái: "Anh còn nói, anh còn nói!"
Cô không dám mắng lớn, hai người lúc này vẫn còn ở trên bậc thang, trong hành lang tuy nói không có người, nhưng thời đại này mỗi nhà đều thích giữ cửa mở đấy, chỉ sợ ai nghe được giọng nói chạy đến vừa vặn thấy bọn họ liếc mắt đưa tình, vậy sẽ xấu hổ c.h.ế.t rồi.
Túc Miểu: "Trở lại sẽ thu thập anh."
Hàn Lặc nhướn mi, ngữ khí mập mờ: "Anh chờ, em đừng chỉ nói mà không làm ah."
Túc Miểu: "..."
"Hừ, từ giờ trở đi, anh đừng nói chuyện nữa."
Túc Miểu lại trừng mắt anh một cái, bỏ tay anh ra chạy lên lầu.
Con gái thứ hai Xa Hạ Hà khóc cả buổi, Dương Mỹ Phụng đang tâm phiền ý loạn.
Đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên, giống như thúc giục vậy, bà ta không kiên nhẫn mà rống lớn một câu: "Ai vậy."
Túc Miểu dừng một chút, không biết dùng cái gì xưng hô, chợt nghe Hàn Lặc ấm giọng nói: "Dì, là tôi cùng Túc Miểu về lại mặt."
Túc Miểu thở dài một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-153-ga-mai-khong-biet-de-trung.html.]
Nếu để cô gọi Dương Mỹ Phụng là "Mẹ" cô thật sự gọi không được. Nhưng gọi "Thím, dì" không thiếu được lưu lại điểm yếu, làm cho người ta bàn tán.
Hàn Lặc mở miệng sẽ không có những vấn đề này rồi.
Thứ nhất, quan hệ của anh và họ không thân thiết lắm, thứ hai Hàn Lặc nhìn cũng không phải là người dễ nói chuyện, cũng không ai quá nghiêm khắc bắt anh đổi giọng.
Dương Mỹ Phụng nghe thấy giọng Hàn Lặc, lập tức giật thót.
Bất chấp con gái đang khóc đến hai mắt sưng đỏ, khẩn trương đến độ nói cà lăm: "Ah, nha... Các con…, đợi một tý ah, mẹ tắt lửa đã, trong nồi vẫn đang nấu ăn đây này."
Bà ta luống cuống tay chân đậy lỗ thông hơi cho bếp lò, vội vội vàng vàng lau tóc hai cái, dùng khăn lau qua mặt mũi, lại nhỏ giọng dặn dò Xa Hạ Hà không cho phép tiếp tục khóc.
Đi tới bên cạnh cửa, tay vẫn còn cọ xát trên tạp dề, mới nơm nớp lo sợ mở cửa.
"Quay trở lại rồi? Mau vào."
Nếu như chỉ có một mình Túc Miểu, Dương Mỹ Phụng đã sớm gọi con gái rồi, nhưng Hàn Lặc một vị Phật lớn như vậy đứng bên cạnh, bà ta muốn diễn cảnh mẹ con tình thâm cũng không diễn nổi.
Chỉ có thể gượng cười mời hai người ngồi xuống.
"Hạ Hà, cho em gái cùng em rể con chén nước chè, còn đứng ngốc đấy làm gì vậy?"
Xa Hạ Hà khàn tiếng nói: "Ai, có ngay đây."
Túc Miểu lúc này mới chú ý tới Xa Hạ Hà ở trong phòng bếp, bóng dáng của cô ta gần như đã khuất sau cánh cửa, bả vai run nhè nhẹ, có tiếng khóc nức nở, Túc Miểu chần chờ một giây: "... Chị hai, chị làm sao vậy?"
Trong phòng bếp, Xa Hạ Hà không lên tiếng.
Dương Mỹ Phụng nghe được cô gọi Hạ Hà là chị hai, lòng cũng thở phào
Vân Mộng Hạ Vũ
"Còn có thể là chuyện gì, không phải là con rể đánh nó sao."
Túc Miểu nhíu mày.
"Đây cũng là chuyện không có biện pháp. Cũng đã gả đi bảy tám năm, bụng một chút động tĩnh cũng không có, con rể hai nói thế nào nói cũng là lãnh đạo của nhà máy đường, là con dâu trong nhà lại là gà không thể đẻ trứng, đi ra ngoài cũng không có mặt mũi gặp người. Hơn nữa, đánh nó cũng không phải là cố tình, đó là bởi vì uống rượu, ngày bình thường đối với chị hai con cũng săn sóc lắm. Con nói chị hai con, không tìm cách mang thai trước, còn có mặt mũi trở về khóc sướt mướt, chẳng lẽ còn trông cậy vào mẹ cùng ba con đánh đến tận cửa? Chính mình không thể sinh, chúng ta làm sao có mặt mũi? ?"