Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 170: Vị Giác Bị Chinh Phục

Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:01:57
Lượt xem: 32

Bởi vì trận ngoài ý muốn này, buổi chiều Túc Miểu dứt khoát không đến trường học.

Phó Hương Hương cho cô cảm giác rất nguy hiểm.

Lời nói của cô ta tràn đầy kiêu ngạo, mặc dù giọng nói nhẹ nhàng, khó có thể nghe ra cảm giác hung hăng vênh váo, nhưng Túc Miểu có thể từ ánh mắt cô ta nhìn ra, cô ta không để luật pháp trong nước vào mắt, làm việc càng là không cố kỵ.

Cô ta đủ tự phụ.

Cho nên mới cảm thấy, vài câu sáo rỗng đã có thể đả động tới cô.

Có lẽ, lời nói này của cô ta đã lừa được rất nhiều người rồi, mới không thiết kế lại một bài hùng biện khác chân thành hơn cho cô. Bởi vì trong lòng cô ta cho rằng, nữ thanh niên trong nước có cuộc sống rất khổ cực, trong lòng luôn hướng tới nơi vàng son choáng ngợp như Hồng Kông, rất dễ đầu độc kích động đấy.

Cô ta dường như tận hưởng quá trình những người khác từng bước đi xuống vực thẳm, nếu như cô không chọc giận cô ta, có lẽ Phó Hương Hương cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn bạo lực đối với cô.

Mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng Túc Miểu vẫn cảm thấy không yên.

Đã gửi tin nhắn tới máy BP của Hàn Lặc, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc ai đó đang nhìn chằm chằm sau lưng mình.

Trong phòng, trên TV đang hát:

Sau giấc ngủ trăm năm, người dân cả nước đang dần thức giấc

Mở mắt ra a, chúng ta đã được giải phóng khỏi ách nô lệ

Bởi vì sợ hãi cùng nhẫn nại làm cho mọi người kiêu ngạo tự mãn ngày thắng

Chúng ta hãy hét to lên nào hỡi các chiến sĩ trên khắp mọi miền đất nước

...

Túc Miểu nghe lời ca, trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều suy nghĩ, trong lúc nhất thời không biết nên bắt lấy cái nào.

Đến lúc này, cô rõ ràng có chút hoài niệm bầu không khí suy đồi của xã hội đặc quyền, xung quanh không ít người làm việc giống như bị mất đi tai mắt. Những người quan tâm không thể phát hiện tin tức một cách kịp thời, không tìm hiểu được rõ ngọn nguồn nên không thể tìm được biện pháp trừng trị cô ta.

Luôn phòng bị ngược lại cũng không phải là không thể, chỉ là loại biện pháp này phải xem đối phó với ai, xem đối phương liệu có thực sự muốn gây khó dễ cho cô không... Tóm lại, tất cả đều phụ thuộc vào ý muốn của đối phương.

Túc Miểu không thích như vậy.

Cô ngồi trong phòng suy nghĩ một buổi, bắt đầu bằng tư thế gì, lúc này vẫn y nguyên như vậy không thay đổi, rất chuyên chú.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một lát sau, cô đột nhiên đứng người lên, nhắn với Đỗ Kim Sinh một câu liền đi ra ngoài rồi.

Túc Miểu đi đến nhà số mười tám, đến Đàm gia, ông ngoại bà ngoại đều ở nhà.

Từ sau sinh nhật của Ngũ Mộc Lan, các thân thích đều đã trở về nhà rồi.

Con dâu cả Viên Tĩnh Đan làm việc trong một đơn vị ở An Nam, dù sao cũng là người làm bà nội rồi, không thích suốt ngày ở trước mặt trưởng bối hầu hạ, nên luôn ở trong gia đình nhỏ bên ngoài, chỉ có cuối tuần mới đến ngõ Văn Hóa thăm hai người già.

Ngũ Mộc Lan cùng Đàm Kiên lại càng không muốn con dâu đến chiếu cố.

Bọn họ cảm thấy mình còn khoẻ mạnh lắm, huống chi chuyện trong nhà đã có người giúp việc ở đó làm, con dâu thỉnh thoảng đến thăm bọn họ là được rồi, không cần phải luôn ở bên người.

Hai vị lão nhân luôn lạc quan tích cực, lúc có con cháu ở bên người vẫn ngăn không được vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-170-vi-giac-bi-chinh-phuc.html.]

Đây này, thấy Túc Miểu tới, bà cụ cao hứng đến nỗi cơm trưa cũng ăn nhiều hơn một chén.

"Miểu Miểu, đã ăn chưa? Mau tới ngồi." Ngũ Mộc Lan mặt mày nhu hòa, ngẩng đầu gọi to một tiếng: "Tiểu Trương, thêm một bộ bát đũa nữa."

"Tiểu Trương" trong miệng bà cụ cũng đã trên 50 rồi, là một bé ăn xin được cứu ở Thượng Hải lúc trước, về sau liền một mực đi theo bên người bà cụ.

Bà nhanh chóng đáp: "Dạ!"

Túc Miểu không giả bộ khách sáo, cười đi đến, ngồi ở phía bên kia của bàn: "Ông ngoại, bà ngoại!"

Đàm Kiên vẻ mặt ôn hoà.

"Trường Thọ nói, cháu bây giờ đang đi học ở trường đại học An Nam? Hãy học cho giỏi, học thêm chút, bên ngoài thay đổi từng ngày, không học sẽ không theo kịp."

Ông chỉ có một cánh tay, thân hình rất thon gầy.

Nhưng Túc Miểu cảm thấy hình tượng của ông đặc biệt to lớn cao ngạo.

Tinh thần rất tốt, con mắt có thần, lúc nói chuyện chậm rãi, trầm bồng du dương, lời nói như rót vào tim, như ánh nắng sưởi ấm lòng người.

Túc Miểu nhu thuận, liên tục gật đầu.

Đàm Kiên lại nói: "Muốn ăn cái gì, lại để cho phòng bếp làm."

Ánh mắt Túc Miểu tùy ý đảo qua mấy món ăn trên bàn, hai chén cháo trứng muối, một chồng đậu đũa ngâm, một đĩa nhỏ gừng ngâm ớt, ngoài ra còn có một đĩa rau muống.

Chỉ có chút thịt băm trộn trong cháo, rất tiết kiệm.

Trong lòng cô có chút rung động.

Vội nói không cần.

Túc Miểu: "Cháu cũng muốn thử miếng gừng này, nhìn có vẻ ăn rất ngon ah."

Hiếm khi gặp được người cùng sở thích, Đàm Kiên cười ha ha: “Ăn xong một chút như vậy, toàn thân sẽ ấm áp, chỉ cần có vài miếng gừng, làm hai chén cơm cũng không có vấn đề."

Túc Miểu thấy ông ấy mặt không đổi sắc mà ăn một miếng lớn, không khỏi hiếu kỳ: "Ông ngoại, không cay sao?"

Ngũ Mộc Lan ở một bên cười: "Vừa cay lại mặn, chỉ có ông ấy thích, chúng ta đều không thích ăn."

Lúc này, Trương Tiểu Nha cầm bát đũa ra, Túc Miểu cười híp mắt nói cảm ơn, lấy non nửa chén cháo, kẹp một miếng gừng, cô nhìn những lát gừng đã được nhuộm thành màu đỏ, chần chờ hai giây, chậm rãi cho vào trong miệng.

Lập tức, vị giác bị chinh phục.

Sợi gừng mềm, cay nhưng không quá giới hạn, tươi, mặn, giòn, vị thanh còn có vị dịu của ớt, vị cay thanh tao quấn lấy đầu lưỡi bay thẳng lên trời.

Một chữ, thoải mái!

Mắt Túc Miểu tỏa sáng, lại kẹp một miếng.

Ngũ Mộc Lan thấy thế, buồn cười nói: "Món này mặn, ăn nhiều sẽ khát, không thể ăn nhiều."

Loading...