Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 172: Đã Có Suy Đoán

Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:01:59
Lượt xem: 33

Chính sảnh bị Túc Miểu biến thành một loại phòng khách nhỏ, trên chiếc ghế sô pha bọc da mềm mại, có một vài chiếc gối ôm hình thù độc đáo, cô nửa nằm, đôi chân thon dài trắng nõn gác lên thành ghế sô pha, trong tay đang cầm hạt dưa, nhìn chằm chằm vào TV.

Trên TV đang chiếu 《 Võ Tòng 》.

Lúc này diễn đến sau khi Võ Tòng bị tập kích, biết được đó là âm mưu của Tưởng Môn Thần cùng Trương Đồ, liền bộc phát con giận từ đáy lòng, trở nên ác độc, trở lại trong nhà Trương Đồ Giam, nam nữ già trẻ một người cũng không tha, g.i.ế.c sạch sẽ, lại đuổi tới hoa viên phía sau Uyên Ương lâu, đem Trương Đồ Giam cùng các cẩu quan khác cũng g.i.ế.c chết, Võ Tòng cầm bầu rượu trên bàn lên uống một hơi, nhúng m.á.u viết lên tường một dòng lớn: kẻ g.i.ế.c người, Võ Tòng đánh hổ đấy!

Thấy vậy Túc Miểu hét lên một tiếng thống khoái.

Hàn Lặc vào nhà, chỉ thấy cô ngồi bật dậy, vỏ hạt dưa từ trên quần áo rơi xuống, rơi đầy đất, cô vỗ đùi: "Giết rất tốt! Tham quan vô lại, tâm địa độc ác, đáng chết!"

Hàn Lặc: ...

Đột nhiên im lặng.

Nhìn không ra ah, vợ anh còn có một trái tim nghĩa hiệp như vậy đấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Lặc: "Khục, khục khục..."

Túc Miểu quay đầu lại, vốn là khẽ giật mình, rồi sau đó hét lên một tiếng.

Từ trên ghế sô pha nhảy xuống, giày cũng chẳng quan tâm, chân trần chạy về phía Hàn Lặc nhảy lên người anh, hai chân dài quấn lấy vòng eo gầy của anh.

Mặt cọ xát vào cổ anh, vừa ủy khuất lại làm nũng: "Hàn Lặc, hôm nay em sợ muốn chết."

Hàn Lặc hai tay đỡ m.ô.n.g nhỏ của cô, ôm cô đến sô pha ngồi xuống, tay vỗ nhè nhẹ phía sau lưng cô: "Xảy ra chuyện gì?"

Túc Miểu lập tức cáo trạng, đặc biệt cường điệu hai người đàn ông to lớn như hai con gấu bên người Phó Hương Hương.

"Bọn hắn khổ người lớn như vậy, cổng trường học lúc ấy người cũng không nhiều, em không dám ồn ào, chân còn muốn nhũn ra, rất sợ bọn họ kéo em tới núi hoang đất hoang g.i.ế.c c.h.ế.t lại hủy thi diệt tích ah."

Trong nháy mắt Phó Hương Hương xuất hiện đó, đầu Túc Miểu ở trạng thái trống rỗng.

Lúc ấy ngược lại không biết sợ hãi, thậm chí còn có thể ở trước mắt cô ta mặt không đổi sắc mà diễn trò, nhưng sau khi rời khỏi tầm mắt của Phó Hương Hương, Túc Miểu lập tức sợ hãi.

Phần sợ hãi này cô một mực nghẹn đến bây giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-172-da-co-suy-doan.html.]

Lúc đối mặt với Ngũ Mộc Lan, cũng không lộ ra bộ mặt khiếp đảm.

Ánh mắt Hàn Lặc trở nên dữ tợn, động tác trên tay lại càng thêm nhu hòa, anh vuốt mái tóc dài của Túc Miểu, từ đỉnh đầu chậm rãi đến tận đuôi tóc, một lần lại một lần: "Không sợ, có chồng em ở đây."

Túc Miểu nhỏ giọng “Dạ”, đầu xù lại đang cọ xát vào cằm anh: "Lúc nào có thể đem bọn họ..."

Phần sau của câu bị cô nuốt vào trong miệng.

Bởi vì đột nhiên ý thức được Trung Quốc năm 1983 không thể như Đại Thịnh, có thể g.i.ế.c người trừ hậu hoạn.

Hàn Lặc tất nhiên là không nghĩ tới câu Túc Miểu chưa nói xong lại có ý tứ này.

Mà nói ra: "Người điều tra rất nhanh sẽ truyền tin tức về."

Túc Miểu đột nhiên ngẩng đầu: "Có ý gì?"

Hàn Lặc: “Sau khi em đề cập đến chuyện lần trước, anh đã nhờ người đến Quảng Châu kiểm tra. Nhưng quy mô hoạt động của tập đoàn này khá lớn, chỉ riêng ở Quảng Châu đã có bốn công ty, bao gồm quần áo, bất động sản và vận tải. Việc tìm hiểu hơi chậm. Tin tức truyền về trước mắt là, chỉ trong hơn một năm ở Quảng Châu, có sáu lần tuyển dụng công nhân nữ. Theo thống kê sơ bộ, có hai phần là đang làm ở nhà máy may mặc ở Quảng Châu, mà hơn 400 đồng chí nữ khác đã thông qua tàu vận chuyển hàng hoá của Vạn Hào đi đến Hồng Kông.”

Túc Miểu sửng sốt lại sững sờ.

Mờ mịt mà nhìn về phía Hàn Lặc: "Đây là ý gì? Người còn có thể tìm được sao?"

Hàn Lặc: "Treo dê đầu, bán thịt chó. Anh hoài nghi, Vạn Hào dùng danh nghĩa công tác ở Hồng Kông để dụ dỗ phụ nữ bán dâm, những người kia một khi tiến vào Hồng Kông, sẽ không có chứng minh thân phận, không hộ khẩu, chỉ cần xã hội đen bản địa không thả người, những người khác rất khó tìm được tung tích của bọn họ."

Túc Miểu mở to hai mắt, nhận lấy kinh hãi cực độ.

"Vậy... Vậy làm sao bây giờ, bọn họ không thể trốn thoát sao?"

Hàn Lặc lắc đầu: "Cơ hồ là không thể nào. Bản thân Vạn Hoà cũng dính líu tới xã hội đen, khiêu dâm, cờ b.ạ.c và ma túy. Chúng ta chỉ có thể kiểm tra việc buôn bán phụ nữ và buôn lậu ma túy, chỉ cần tìm ra bằng chứng cho thấy bọn hắn đã phạm tội ở Quảng Châu, có thể thuận lý thành chương mà bắt lại, mà Vạn Hào về sau cũng đừng muốn vươn tay vào nội địa."

Túc Miểu đoán ra Phó Hương Hương nói "Bán bất động sản" là không đơn giản, nhưng vẫn không hiểu vì sao cô ta đối với mình lại chấp nhất như vậy.

Điểm ấy Hàn Lặc ngược lại đã có suy đoán.

Loading...