Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 186: Làm Cho Cha Con Đau Đầu Rồi.
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:35:56
Lượt xem: 54
Túc Miểu hỏi chuyện nhà mẹ đẻ Đổng Tuệ, Ngô Hồng Ngọc lặng yên trong chốc lát, rồi nói ra: "Không thể nói tốt hay xấu, mấy năm này ngoại trừ ngày lễ ngày tết đi đi lại lại một chút, bình thường cũng không gặp nhau. Bất quá Đổng Tuệ này thật sự là những sách đọc được đều vào trong bụng cẩu rồi."
Nói đến Đổng Tuệ, không khỏi liên quan đến một cọc thù cũ.
"... Cô ta ngay từ đầu đã ồn ào là đã mời người xem qua, nói trong bụng là bé trai, phải được ăn uống đầy đủ đấy. Em ngẫm lại xem, bảy năm kia còn rất loạn, chúng ta điều kiện coi như không tệ rồi, nhưng đi đâu tìm cho cô ta nhiều thịt như vậy? Mẹ ta cũng không phải là người mẹ chồng thích giày vò, vì để cho cô ta có thể sinh ra đứa bé khoẻ mạnh, thiếu nợ nhân tình của mấy thím trong đại viện cũng không ít. Đợi đến lúc cô ta sáu tháng, chị cũng mang thai Nhạc Nhạc, chị dâu hai của em cũng không phải người tốt, mỗi ngày ưỡn bụng đến trước mặt chị, để cho con trai cô ta cùng em gái trong bụng chị chào hỏi..."
Lời này Ngô Hồng Ngọc giảm âm thanh xuống.
Tuy nói trong nhà không để ý cô ấy có sinh được con trai hay không, cô ấy đối với hai đứa con gái cũng bảo vệ cực kỳ, nhưng cũng khó mà không tiếc nuối.
"Chị cùng anh cả em lúc ấy đã có Bình Bình, tất nhiên nghĩ đến trai gái song toàn là tốt nhất. Cô ta ngược lại tốt, suốt ngày chạy tới trước mặt chị làm chị khó chịu, đợi Bằng Bằng sinh ra, cô ta lại càng lên mặt, nhà người ta ở cữ một tháng, cô ta lại phải ở cữ hai tháng, mỗi bữa còn phải có trứng gà, ngày nào bị thiếu đi, liền khóc sướt mướt nói không có sữa cho Bằng Bằng ăn, sẽ làm cục vàng của chúng ta bị đói."
Đến khi cô ấy sinh Nhạc Nhạc, Đổng Tuệ đến cả răng lợi cũng bật cười, mở miệng là một tiếng cô ta nhìn chuẩn.
Nói có tức hay không.
Cũng đã qua nhiều năm như vậy, Ngô Hồng Ngọc nói đến Đổng Tuệ vẫn là tức giận, giày vò.
Túc Miểu nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, khô cằn mà an ủi hai câu.
Cô càng ngày càng hoài nghi ánh mắt của anh hai, chẳng lẽ là cảm thấy Đổng Tuệ như vậy là rất đơn thuần? ?
Ồ ~~~
Trong lòng cô nghĩ như vậy, liền không nhịn được mà hỏi ra tiếng, vốn dĩ nghĩ là chị dâu cả có lẽ biết chút gì đó, không nghĩ đến Ngô Hồng Ngọc lắc đầu.
"Ai mà biết, dù sao đột nhiên thấy vừa mắt muốn kết hôn, em cũng không phải không biết anh hai em đối với ai cũng nhàn nhạt đấy, trong nhà chúng ta hắn chỉ đối với mẹ cùng em là nhu hòa một chút, huống chi nhiều năm như vậy không trở lại nhà, cũng không biết hắn đã biến thành dạng gì rồi."
Ngô Hồng Ngọc nói xong có chút thẫn thờ.
Đúng vậy a, Túc Mục đ.â.m đầu vào phòng thí nghiệm đã sáu năm rồi, trong nhà chỉ có thể thông qua điện thoại cùng thư từ để biết tình huống của hắn, không biết lúc nào mới có thể một nhà đoàn viên.
Theo Ngô Hồng Ngọc mô tả Túc Mục, ấn tượng mơ hồ trong đầu Túc Miểu kia đã càng ngày càng sâu khắc.
Ngô Hồng Ngọc tâm tình sa sút, Túc Miểu cũng theo đó có chút buồn.
Trong phòng bếp triệt để an tĩnh, hai người yên lặng nấu cơm.
Đến giờ cơm trưa, Túc Trì đặc biệt trở lại trường học đón hai đứa con gái về nhà, lại cùng giáo viên xin nghỉ, muốn cho hai cô con gái buổi chiều ở nhà cùng cháu nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-186-lam-cho-cha-con-dau-dau-roi.html.]
Bình Bình lớn hơn mấy tuổi, thường xuyên nghe bà nội nói em trai nhà chú hai, đối với Bằng Bằng rất quen thuộc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thêm nữa hàng năm sinh nhật đều có quà từ Tây Bắc gửi tới, cô bé mặc dù đối với chú hai ấn tượng đã rất mơ hồ rồi, nhưng lại rất thích Túc Mục. Nghe nói em trai nhỏ nhà chú hai đã đến, cô bé vui vẻ nói chuyện, liên tục hỏi Bằng Bằng cao không, chú hai có điện thoại tới không.
Nhạc Nhạc so với Bằng Bằng còn nhỏ hơn mấy tháng, đột nhiên nghe mình có một anh trai, chị gái nhà mình còn vui vẻ như vậy, cô bé lập tức cong miệng lên, có chút ghen tị, liền nắm lấy cánh tay chị gái: "Chị, chị thích nhất là Nhạc Nhạc đấy, đúng không?"
Bình Bình sững sờ, nhìn em gái xem bộ sắp khóc rồi.
Lập tức ôm lấy đôi má của cô bé: "Đúng rồi, chị thích nhất là em."
"Vậy chị đừng thích Bằng Bằng!" Nhạc Nhạc cười đến nheo mắt lại, tranh thủ thời gian làm nũng.
Bình Bình nhanh chóng dạy em gái nhỏ: "Không thể gọi tên Bằng Bằng, Bằng Bằng lớn hơn em, là anh trai." Thấy Nhạc Nhạc chu môi muốn ồn ào, Bình Bình cũng có phương pháp của cô bé: "Chiếc máy bay nhỏ em thích nhất là của ba ba Bằng Bằng, cũng là chú hai của chúng ta làm ah, nếu em không thích Bằng Bằng, sau này chú hai cũng sẽ không làm đồ chơi thú vị cho em rồi."
Bảo bối của cô em nhỏ thích nhất là đồ chơi chú hai làm cho cô bé.
Nhạc Nhạc nghe xong, bị dọa đến che miệng lại, đôi mắt to tròn đảo quanh.
Giọng trẻ con mềm mềm: "Vậy... Vậy được rồi, em cũng thích Bằng... anh trai."
Bình Bình vuốt cọng tóc vểnh lên trên đỉnh đầu em gái, cười lại khen ngợi tiểu nha đầu vài câu, đem em gái dỗ đến mặt mày hớn hở. Sự bài xích của tiểu nha đầu đối với anh trai lạ lẫm chỉ tồn tại năm phút đồng hồ.
Từ đầu đến cuối, Túc Trì không nhúng tay vào chuyện con gái lớn dạy dỗ em gái.
Thấy hai chị em rất nhanh đã đạt thành nhất trí, vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu, trong lòng anh tràn đầy tự hào đấy.
Nhạc Nhạc ngại chân mình ngắn đi quá cận, nghiêm mặt bổ nhào vào n.g.ự.c Túc Trì: "Ba ba, ba ôm con đi nhanh một chút, con muốn cùng anh trai chơi."
Túc Trì ha ha cười lớn, một tay ôm lấy áo bông nhỏ: "Đi, ba ba sẽ chạy đấy, chúng ta lập tức về đến nhà."
Anh sải bước, vừa đi vừa gọi con gái lớn: “Con gái, chúng ta chơi trò chơi xem ai về nhà trước.
Vừa dứt lời, Bình Bình không chào hỏi một tiếng, hai tay nắm lấy dây đeo của xách cặp xum xeo bỏ chạy.
Gấp đến độ Nhạc Nhạc dốc sức liều mạng hét lớn: "Ba ba, chị đã chạy xa, nhanh lên ah, nhanh ah!"
"Cố gắng lên, cố gắng lên, ba ba, ba chạy mau ah! !"
Túc Trì: "Được rồi, đừng hét lên, làm cho cha con đau đầu rồi."