Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 190: Nó Dám.

Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:36:01
Lượt xem: 51

Bà Đổng cũng hoang mang lo sợ, lúc này nào có sự đắc ý như vừa rồi nữa.

Bà ta lấy lại bình tĩnh, trước tiên đem em gái của chồng thuyết phục rời đi.

Đợi tất cả mọi người đi rồi, mới chạy đến phòng ngủ như thể muốn trút giận, sau khi bước vào, còn không quên đóng sầm cửa lại.

Rồi sau đó, thẳng tay đánh vào người Đổng Bình Lâm hét lên: "Mày phải gió rồi sao, chuyện lớn như vậy mà mày còn ngủ được?"

Đổng Bình Lâm hú lên quái dị, từ trên giường bật dậy.

"Mẹ…"

"Mẹ cái gì mà mẹ." Bà Đổng không thèm nháy mắt, trực tiếp quát: "Chị của mày đã bị bỏ rồi, "con vịt" đến miệng hiện tại đã bay mất! ! Vậy mà mày còn ngủ được?"

Đổng Bình Lâm sửng sốt một lúc: "Thật sự?"

"Còn có thể là giả?" Bà Đổng lại đánh trên người hắn vài cái: "Nói mày giả bộ bị tổn thương chứ không nói mày giả chết, nếu tao không về mày không biết đi ra ngoài hỏi một chút hả ?? "

Đổng Bình Lâm một phát bắt được tay bà ta, không nhịn được nói: "Được rồi, đánh hai cái là đủ rồi, nhanh chóng đến hỏi chị tình huống như thế nào ah."

Bà Đổng lúc này mới bỏ qua.

Ba người nhìn chứng nhận ly hôn xanh mơn mởn trước mặt, biểu lộ trên mặt đều giống nhau, giống như bị sét đánh.

Đổng Bình Lâm trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Chị, cái này có phải là đồ giả hay không, chuyên dùng để lừa gạt chị à?"

Đầu óc Đổng Tuệ hỗn loạn thành đoàn, cũng không có phát điên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đã đóng giấu, là đồ thật." Lập tức cô ta nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu thật mạnh, tức giận chất vấn: "Không phải em đang suy yếu không dậy nổi ư, em lừa gạt chị?”

Đổng Bình Lâm: ...

"Chị, em, em là sau khi nghe thấy chị gặp chuyện không may, liền, liền khoẻ lại rồi, thật sự."

"Đây là kỳ tích của y học ah, chị xem, trong lòng em chị là người quan trọng nhất, so với đối tượng còn quan trọng hơn."

Đỉnh đầu Đổng Tuệ như muốn nổ tung.

Cô ta cũng không phải kẻ đần, sao lại không nhìn ra em trai chột dạ. Cô ta nhìn bà Đổng, vừa khóc vừa cười: "Mẹ, các người đến cùng là muốn làm gì vậy? Cho nên không có Thường Điền Điền gì, cũng không có tự sát, phải không?"

Chuyện đã phát triển đến mức này, Đổng Tuệ nhịn không được oán trách bà Đổng lừa gạt mình.

Nếu như bọn hắn không lừa gạt cô ta, cô ta cũng sẽ không vì em trai mà chọc tức cha mẹ chồng, cũng không bị ly hôn...

Bà Đổng vội vàng giải thích: "Tuệ ah, chúng ta không có lừa con ah, Thường Điền Điền thật sự bởi vì đơn vị của em trai con không phân phòng nên đã vứt bỏ em trai con, em trai con cũng thực sự tự sát." Nói xong, bà ta kéo tay Đổng Bình Lâm ra, chỉ vào lớp vải băng bó hét lên: "Nếu em trai con cắt sâu thêm một chút, lúc con trở về cũng không gặp được nó rồi."

Nói xong, lại thuần thục mà nói sang chuyện khác: "Là ba mẹ vô dụng, Túc gia bắt nạt con như vậy, mẹ và cha con cũng không có biện pháp thay con lấy lại công đạo, còn em trai con nữa, cũng không biết tranh dành, vì một người phụ nữ mà muốn c.h.ế.t muốn sống, đừng nói tiện nhân Thường Điền Điền kia xem thường nó, mẹ cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ah, nhưng có thể làm sao bây giờ, mẹ chỉ có con cùng Lâm Tử, ô ô ô..."

Đừng nhìn bà Đổng này ánh mắt quá nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-190-no-dam.html.]

Nhưng mặc dù muốn chiếm nhiều tiện nghi như thế nào, bà ta cũng không dám náo đến Túc gia, bà ta chỉ có thế nắm lấy con gái khóc lóc kể lể.

Cũng may, Đổng Tuệ cũng ăn một bộ dạng này.

Nhìn thấy mẹ ruột khóc đến thở không ra hơi, sự tức giận khi bị dấu diếm lừa gạt như quả khí cầu bị kim đ.â.m rách nát, thoáng cái đã bị xì hết hơi, không có dũng khí giằng co nữa.

Đúng vậy ah, điều kiện trong nhà chính là như vậy.

Mẹ cũng không phải thật tâm muốn lừa gạt cô ta, có thể trách ai được?

Đổng Bình Lâm đứng ở một bên nhẹ nhàng thở ra, ba người ôm đầu khóc rống hơn nửa giờ, lại một lần nữa đạt thành mặt trận thống nhất, cùng nhau quy trách nhiệm cho sự vô tâm của Túc Mục, Túc gia ỷ thế h.i.ế.p người, mà Đổng Tuệ đã thành người bị áp bách một cách đáng thương.

"Việc ly hôn này nhất định là do bọn hắn thay Túc Mục xử lý, Túc Mục cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng con cãi nhau, không có khả năng nói ly thì ly. Mẹ, ngày mai con sẽ quay trở lại Tây Bắc, đến đơn vị của bọn hắn náo loạn. Nếu Túc Mục muốn bảo trụ công tác, thì phải cho con một lời giải thích."

Nếu Túc Mục không cho con một lời giải thích rõ ràng, con sẽ nằm ở cửa ra vào sở nghiên cứu không đi, để cho tất cả mọi người nhìn xem hắn vô tình vô nghĩa thế nào.

Dù là…

Dù là ly hôn thật sự là ý tứ của hắn, cô ta cũng có biện pháp dỗ hắn quay trở lại.

Năm đó cô ta có thể dựa vào một lần rơi xuống nước mà gả cho hắn, hôm nay hai người còn có Bằng Bằng, cô ta làm sao có thể không nắm nổi hắn?

Bà Đổng liên tục gật đầu: "Đúng nên làm lớn chuyện, không chỉ đến đơn vị của hắn náo, còn phải đến nhà thông gia bên kia náo…"

Nói còn chưa dứt lời đã bị Đổng Tuệ cắt đứt: "Không thể đi, phố Ngô Đồng không phải có thể khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại như chợ bán thức ăn, cảnh vệ viên sẽ đem người gây rối đưa đến đồn công an."

Đại viện của bộ đội chỉ nói kỷ luật, sẽ không nghe các cô kêu oan tố khổ.

Bà Đổng ngẩn người, càng thêm bi phẫn: "Ôi, sớm biết Túc gia bắt nạt người như vậy khi, lúc trước con không nên gả vào, nhìn xem, cũng là xã hội mới rồi, người ta nói ly hôn liền có thể ly hôn, chúng ta cũng không có chỗ mà đòi công đạo."

Khóc xong bà ta lại hỏi: "Thật sự một phần đền bù tổn thất cũng chưa cho con? Vậy chúng ta đem Bằng Bằng đòi trở về, chỉ cần đem con trai con niết trong tay, bọn hắn cũng nên vì cháu trai mà nhượng bộ a?"

Đổng Tuệ không thích nghe những lời này.

Giọng điệu hơi kém.

"Chưa cho, chờ con từ Tây Bắc trở về, con lại đến Túc gia đòi người. Con là mẹ ruột của Bằng Bằng, con muốn gặp con của mình, bọn hắn không có khả năng không đáp ứng, đến lúc đó lại để cho đứa nhỏ đi theo con.”

Bà Đổng nghe vậy, tim vốn đang treo cao thoáng rơi xuống rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng không tới hai phút, bà ta lại khẩn trương lên: "... Tuệ ah, sớm biết Túc gia không biết làm người như vậy, ngày đó con không nên đánh Bằng Bằng, trẻ con đều không tim không phổi, càng không phân rõ tốt xấu, nào biết đâu rằng con đánh nó là vì muốn tốt cho nó, vạn nhất nó bị ông bà nội dụ dỗ bằng quả pháo bọc đường..."

Sắc mặt Đổng Tuệ phút chốc biến đổi.

Cô ta nghiến răng, giọng nói như bị bóp ra từ kẽ răng: "Nó dám !!"

Loading...