Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 201: Trong Mắt Chỉ Có Anh
Cập nhật lúc: 2024-09-23 09:27:17
Lượt xem: 41
Người đàn ông của Túc Miểu, chẳng lẽ lớn tuổi hơn cô ta rất nhiều? ?
Khó trách chỉ nói kết hôn, mọi người lại chưa từng thấy qua, hoá ra là bởi vì gả cho một ông già ah.
Phương Di bĩu môi, mặt mũi tràn đầy khinh thường.
Túc Miểu không biết có người hiểu lầm.
Cô mở cửa lên xe, cài dây an toàn, nhỏ giọng phàn nàn: "Đi đường chỉ hơn hai mươi phút, chạy tới chạy lui một chuyến quá phí xăng."
Hàn Lặc lườm cô, hừ hừ hai tiếng: "Em tắm rửa đã mất một giờ không phải cũng rất lãng phí nước sao?"
Túc Miểu: "Chuyện này sao có thể giống nhau?"
Hàn Lặc liếc mắt: "Chỗ nào không giống?"
Túc Miểu phồng má: "... Chuyện đó, chuyện đó không giống nhau, em đây là lo lắng anh mệt nhọc, anh lại không hiểu."
Cô cũng không phải là không tìm được đường về nhà.
Hàn Lặc giả bộ kinh ngạc: "Vậy sao? Ôi, vậy anh thật sự quá may mắn mới cưới được cô vợ hiền lành như vậy, vậy vợ ơi, buổi tối em nên yêu thương anh nhiều hơn nữa đúng không?"
Túc Miểu: "..."
Thối~
Cô thầm nghĩ cách đánh bại Hàn Lặc đầu chó!
Cơm trưa rất phong phú, thịt kho tàu mềm mại mà không ngán, Túc Miểu hoàn toàn bị tay nghề của anh bắt làm tù binh: "... Vì sao em lại cảm thấy, so với trước đây còn ngon hơn?"
Hàn Lặc âm thầm đắc ý, anh đã thử làm mấy lần, có thể không ngon sao?
"Ngon thì ăn nhiều một chút." Hàn Lặc gắp một miếng măng non ninh nhừ vào trong chén cô.
Có qua có lại, Túc Miểu gắp cho anh một cái đùi gà: "Anh gần đây luôn chạy bên ngoài, người cũng gầy một vòng, khẳng định ăn cơm không đúng giờ giấc." Đêm qua lúc cô ôm anh ngủ đã phát hiện eo của anh cũng không lớn hơn eo của mình bao nhiêu.
Túc Miểu cự tuyệt suy nghĩ phải chăng mình đã béo lên, kiên định cho rằng Hàn Lặc quá mức vất vả đói gầy.
Hàn Lặc: "Về sau sẽ ăn cơm đúng giờ."
Hai vợ chồng không có quy củ ăn không nói ngủ không nói, vừa trò chuyện lời ong tiếng ve bên ngoài vừa dùng cơm.
Buổi học buổi chiều hoàn toàn mang tính chất lý thuyết, Túc Miểu nghe xong vài câu liền cảm thấy nhàm chán, bắt đầu câu cá.
Đầu buổi học Cố Tiểu Trân vẫn rất tập trung chăm chú, nhưng sau khi từ nhà vệ sinh trở về sau giờ nghỉ giải lao thì luôn thất thần, Túc Miểu cảm thấy rất kỳ quái đấy, hỏi cô ấy, cô ấy nói không có việc gì.
Túc Miểu cũng không để ý lắm, học sinh nha, đi học thất thần còn rất bình thường đấy.
Ngày kế tiếp lớp tranh phong cảnh không có tiết, đến ngày chủ nhật mới có, Túc Miểu rời giường liền theo Hàn Lặc đi làm.
Địa điểm Hàn Lặc thuê làm văn phòng là một nhà dân, khi họ đến nơi, hơn mười người công nhân kỹ thuật đã ở đó lắp ráp các bộ phận.
Túc Miểu đi theo sau lưng Hàn Lặc vào phòng làm việc, có một người vừa vặn đi ra rót nước liền chào hỏi, nhìn thấy cô hình như có phần kinh ngạc.
"Ông chủ, đây là?"
Hàn Lặc "ừ" một tiếng, giơ lên bàn tay đang đan xen với nhau của hai người: "Bà chủ."
"Ài, bà chủ xin chào, tôi đi làm việc trước."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn uống nước xong, lập tức trở về công tác, Túc Miểu thấy hắn cùng những người khác nói một câu gì đó, những người khác liền quay đầu lại nhìn sang chỗ bọn họ, cô vô thức cười một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-201-trong-mat-chi-co-anh.html.]
Mặt lập tức bị Hàn Lặc kéo trở về: "Ở bên ngoài không cho phép cười như vậy."
Túc Miểu sững sờ, chưa hiểu lắm: "... Cười thế nào?"
Hàn Lặc nghiến răng: "Điên đảo chúng sinh, câu người vô cùng."
Túc Miểu phù một tiếng, thò tay đẩy bả vai anh: "Này này, nói chuyện cẩn thận một chút, em tức giận ah."
Hàn Lặc học nét mặt của cô, cầm c.h.ặ.t t.a.y Túc Miểu.
Nói ra: "Ah, anh ghen tị."
Túc Miểu lại cười khúc khích không ngừng, hai người đi đến văn phòng bên cạnh, Túc Miểu mới dò xét phòng làm việc bên ngoài kính thuỷ tinh.
Vừa nhìn, đã cảm thấy thật là người đàn ông tốt.
Thuần một sắc nam đồng chí ah.
Mà ngay cả nhân viên tiếp điện thoại cùng nhân viên bán hàng cũng là nam đấy, Túc Miểu thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.
Nếu không phải người đàn ông này đã cùng mình kết hôn, đối với chuyện kia lại luôn thích thú, Túc Miểu sẽ hoài nghi có phải hay là bệnh ghét phụ nữ còn chưa khỏe.
"Em ở trong văn phòng chơi một lát, trong ngăn kéo có tiểu thuyết cùng du ký, cho em g.i.ế.c thời gian, anh đi làm việc.”
Nói xong, Hàn Lặc cởi bộ đồ bên ngoài ném vào trong n.g.ự.c Túc Miểu, đi đến trước ngăn tủ lấy ra một bộ đồ lao động màu xanh da trời thay vào, sau đó gia nhập vào hàng ngũ bận rộn.
Túc Miểu nhìn qua cửa sổ kính của văn phòng và thấy họ đang mày mò với một đống vỏ kim loại đen, xoắn và lộn xộn với những sợi dây đủ màu sắc, và thỉnh thoảng lại đứng thành một vòng tròn để thảo luận.
Thật sự nhìn không hiểu, cô lại lật nhìn vài quyển sách trên bàn công tác.
Mỗi chữ cô đều biết, nhưng tập hợp cùng một chỗ lại giống như sách trời vậy, Túc Miểu vùng vẫy trong chốc lát, quyết định sẽ không làm khó dễ chính mình nữa.
Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần bạn sẵn sàng từ bỏ.
Bộ não của cô không thích hợp để đọc những nội dung liên quan đến toán học và vật lý đó, vì vậy hãy đọc tiểu thuyết để giải trí ah.
Túc Miểu tìm được trong ngăn kéo của Hàn Lặc, kéo ra, một vài quyển tiểu thuyết mới tinh chưa từng được mở ra bày chỉnh tề ở bên trong.
Phần lớn là tiểu thuyết võ hiệp.
Cô sửng sốt, trong lòng liền ngọt ngào, ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Lặc, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Túc Miểu chọn một quyển, đầu ngón tay lướt qua trên bìa sách, mở ra một bản tên là “Truyền thuyết về các anh hùng trên sông Hoài”.
Nhìn ước chừng tầm mười chương, tay bắt đầu ngứa.
Tìm được một quyển vở trắng cùng bút máy trong ngăn kéo, cố gắng sử dụng phương pháp hội họa của phương Tây để vẽ lại bộ dạng đang làm việc của mọi người. Vốn dĩ cô muốn vẽ tất cả mọi người, nhưng cây bút dường như có ý thức riêng và hoàn thành sứ mệnh của mình một cách vô tình.
Đợi đến lúc cô phát hiện, khuôn mặt góc cạnh của Hàn Lặc đã chiếm cả một trang giấy.
Anh chăm chú nhìn về phía trước, quai hàm kéo chặt, khóe miệng hơi hếch lên, vẻ mặt nghiêm túc rất quyến rũ.
Túc Miểu: ...
Ý thức được trong mắt mình chỉ có Hàn Lặc, tim Túc Miểu đập có chút mạnh và loạn nhịp.
Mặt có chút nóng lên.
Cô không dám nhìn bức tranh phản bội đã để lộ ra suy nghĩ của mình kia, vì vậy cô nhanh chóng đóng vở lại và nhét nó vào ngăn kéo, giả bộ chính mình chưa bao giờ vẽ qua.