Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 205: Thảm Nhé.
Cập nhật lúc: 2024-09-23 09:27:23
Lượt xem: 32
“Chuyện xảy ra với các bạn hôm nay đều bắt nguồn từ việc các bạn chưa đủ tôi luyện.”
Giáo sư Hồng muốn trấn an mọi người, nhưng lời nói vừa nói ra miệng, quả thực không giống như đang an ủi người, tất cả mọi người ngồi trên đất đều bày ra biểu cảm giống nhau như đúc kinh ngạc, khó hiểu, ủy khuất.
Bà không biết gì về năng lực của bản thân trong việc đả kích mọi người.
Ngay sau đó lại nhàn nhạt nói ra: "Rất ủy khuất? Nghệ thuật xác thực phải từ chối dung nhập vào thực tế, do đó bảo trì tư thái nổi bật hơn người, mới có thể sáng tác ra tác phẩm ưu tú nhất. Nhưng trong mắt người làm nghệ thuật phải có thực tế."
"Trường là không phải là pháo đài cô lập với thế giới bên ngoài, hàng ngày vào lúc 6:30 sáng, đài phát thanh trong khuôn viên trường đều phát đúng giờ, hoặc có những bài thơ, hoặc đôi khi những bài hát rất hay, cũng có một số tin tức được sao chép lại từ các tờ báo, nhưng đại não của mọi người lại lựa chọn bỏ sót những thông tin này.”
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nếu mọi người không bịt tai bịt mắt như vậy, sẽ không rơi vào cảnh ngộ như ngày hôm nay."
Lời này thật sự lãnh khốc vô tình.
Có người không phục: "Giáo sư Hồng, tùy ý bắt người là sự thiếu sót của chính sách, là người chấp pháp không đúng, chúng em chỉ là người vô tội bị liên lụy, chiếu theo ý của ngài, chẳng phải là người bị hại cũng có tội?"
Lời này đưa tới không ít người đồng tình.
Đúng vậy, bọn hắn chỉ tham gia vũ hội, ai biết sẽ gặp chuyện như vậy?
Hồng Diễm nhẹ liếc hắn một cái, nói ra: "Chất cấm có thực sự tồn tại ở đó không?”
Người nọ nghẹn lại, quay đầu nhìn về phía Phương Di, không cam lòng "Có" một tiếng.
Hồng Diễm lại hỏi: "Vậy anh có nghĩ là người mang đồ vào đã vi phạm pháp luật không? Nếu vậy thì anh nên tự ngẫm lại, tại sao lại chơi với một người không quen biết ở một nơi xa lạ? Là tò mò sao? Hay là hư vinh? Hay là cái gì? Các anh chị cũng không còn là những đứa trẻ mới mấy tuổi nữa, đến trường đọc sách không chỉ đơn thuần là học lý lẽ, mà còn phải học cách nhìn rõ vấn đề.”
“Theo như anh nói, mấy người các anh chỉ là người vô tội bị liên luỵ, sau đó thì sao? Mọi người đã bị thẩm vấn rồi đúng không? Đã chịu khổ không ít đúng không? Cái tôi muốn nói đến không phải là người bị hại lại có tội, mà là làm sao để tránh được những va vấp trong cuộc sống.”
Phòng vẽ tranh trở nên yên tĩnh im ắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-205-tham-nhe.html.]
Một lúc sau, một bạn học nữ nhỏ giọng nói ra: "... Vẫn là quá không tự do, chỉ là vũ hội gia đình mà thôi, người nước ngoài thường xuyên tổ chức ah. Cô của em nói không sai, chỉ có sống trong hoàn cảnh tự do mới có thể nuôi dưỡng được nghệ thuật gia nổi bật."
Bọn hắn không phải là không biết tốt xấu.
Bất quá cũng là người trẻ tuổi còn chưa bị xã hội vùi dập, còn rất bướng bỉnh, cảm thấy rằng thế giới nên xoay quanh các đạo lý trong sách.
Một khi thực tế đi ngược lại với nhận thức, toàn bộ thế giới bên trong ngay lập tức sụp đổ thành một đống đổ nát, liền hy vọng tìm thấy một thiên đường khác, và châu Âu và châu Mỹ xa xôi ngay lập tức trở thành danh từ đồng nghĩa với thiên đường.
Túc Miểu không biết nước ngoài có bộ dạng gì.
Cô nghĩ, nói chung so với Hồng Kông cũng không kém hơn bao nhiêu đâu. Bất quá giấc mộng của cô đối với Hồng Kông đã sớm tiêu tan rồi, đối với những địa phương còn xa xôi hơn kia cũng không sinh ra nửa phần tò mò.
Thậm chí còn thầm nghi ngờ, liệu những người này có thực sự cảm thấy thoải mái và tự do hơn khi đến địa bàn của người khác?
Không có ai cho cô đáp án, giáo sư Hồng cũng không uốn nắn lại nữ sinh kia.
Ngược lại, bà chỉ quay sang nói về mười năm trước trôi qua như thế nào,
Nàng chỉ là ngược lại nói về đi mười năm là cái gì quang cảnh, bà phải cẩn thận trong lời nói và việc làm như thế nào. Lúc này mọi người mới hiểu vừa rồi tại sao giáo sư Hồng lại nói những lời kia.
Ngay cả người lắm mồm như Kỳ Tử Thực lúc này cũng bị sợ bể mật, không dám lại phát biểu "Cao kiến" gì.
"Dùng kinh nghiệm hai ngày này làm đề tài, tuần sau giao tranh cho tôi.”
Lời này vừa ra, bầu không khí nặng nề trong lớp liền bị cuốn sạch, lập tức có tiếng kêu rên khắp nơi.
Túc Miểu cũng có chút dở khóc dở cười, lớp tranh phong cảnh thật thê thảm, không chỉ không được dỗ dành, ngược lại còn tăng thêm bài tập.
Thảm nhé.