Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 211: Lần Đầu Tiên Bị Đánh.
Cập nhật lúc: 2024-09-23 09:27:32
Lượt xem: 50
Hàn Đại Nghiệp mờ mịt.
Có loại cảm giác như rơi vào trong hồ nước, một vũng nước đen không thấy đáy, muốn vùng vẫy nhưng tay chân lại bị mấy sinh vật hắc ám trong nước trói chặt, chỉ có thể để chúng lôi ông ta xuống.
Không thể nổi lên, nhưng mãi mà không thấy chạm đáy.
Đàm Mỹ Phân cũng tâm loạn như ma.
Mặt bà ta trắng bệch, đồng tử lồi ra, bờ môi cũng mất m.á.u sắc, rất giống gặp quỷ giữa ban ngày.
Bà ta lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng kéo ra nụ cười: "Cha, cha đang nói cái gì vậy? Con, con sao có thể cùng Thành Thanh... Ở, ở cùng một chỗ được? Con đã nhìn hắn lớn lên đấy, xem con như mẹ ruột, con cũng xem hắn như con ruột, tại sao có thể có lời đồn vớ vẩn như thế. Không phải là lão tứ nói chứ? Hắn cảm thấy con đối xử với mấy đứa nhỏ quá tốt, nên mới bịa ra một câu chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy, để các người thay hắn giáo huấn con..."
Đúng vậy, nhất định là lão tứ làm.
Lần trước hắn đã ám chỉ, dùng hai đứa nhỏ uy h.i.ế.p bà ta, hắn khẳng định đã sớm đoán được quan hệ của mình cùng anh cả hắn.
Hắn chính là muốn báo thù bà ta
Vân Mộng Hạ Vũ
Tên nghiệt tử này, bà ta thực hối hận khi sinh ra một kẻ tai họa như vậy.
"Cha, con thừa nhận con không phải là một người mẹ tốt. Nhưng làm mẹ kế rất khó, từ lúc nào mà đối xử tốt với con cái vợ trước cũng thành một loại sai lầm? Đúng vậy, có thể con đã không toàn tâm toàn ý chiếu cố đến Hàn Lặc, đó là bởi vì ngoại trừ con, hắn còn các người thương mình, anh cả cùng anh tư đối với hắn còn tốt hơn con. Mà mấy người Thành Tuyết, ngoại trừ Đại Nghiệp, cũng chỉ có con. Cha cùng chú ba cũng từ bộ đội lui về đấy, có lẽ hiểu Đại Nghiệp bận rộn thế nào, con đã gả cho ông ấy, tất nhiên muốn thay ông ấy chăm sóc tốt cho mấy đứa nhỏ, Hàn Lặc sao có thể vô liêm sỉ đến mức dội nước bẩn trên người mẹ ruột như vậy?"
Đàm Mỹ Phân ngay từ đầu còn có chút chột dạ, càng nói càng cảm giác mình có lý.
Giọng nói lúc đầu còn nhỏ, càng sau càng cao vút lên bén nhọn, nói xong, mặc kệ những người khác có tin hay không, dù sao chính bà ta đã tin.
Sau nhiều lần ngụy biện, biểu lộ của Đàm Mỹ Phân càng kiên định, giống như Đậu Nga thời này vậy.
Bà ta còn gật đầu mạnh một cái, a-đrê-na-lin tăng vọt, thoáng chốc sức chiến đấu cao gấp bội.
Bà ta một chút cũng không nghĩ qua những người khác vì sao không ngắt lời mình, còn tưởng rằng mọi người bị lời của mình chấn trụ rồi, tiếp tục quở trách Hàn Lặc.
Lúc này, ngoại trừ Hàn Đại Nghiệp còn đang bàng hoàng không dám đối mặt với sự thật, ba vị lão nhân của Đàm gia từ những lời nguỵ biện của bà ta, mặt mũi tràn đầy khó coi, hai anh em Đàm Kiên khuôn mặt tương tự nhau, càng toát ra lửa giận giống nhau như đúc, chỉ có Ngũ Mộc Lan mặt không biểu tình, phảng phất như lão tăng nhập định, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, cũng có thể nhìn ra đáy mắt bà tràn đầy đau lòng.
"Đã đủ rồi!"
Đàm Kiên khí huyết dâng lên, cầm lấy roi trên bàn đánh về phía Đàm Mỹ Phân.
Đàm Mỹ Phân trừng lớn mắt, hét lên một tiếng.
"Ah!"
Vội vàng cong khuỷu tay lên ngăn ở trước mặt, dây thừng vặn thành cây roi hung hăng quất vào cánh tay của bà ta, cả người cả ghế đều ngã về phía sau.
Bịch một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-211-lan-dau-tien-bi-danh.html.]
Âm thanh chói tai của vật nặng va chạm vào đất vang lên trong đại sảnh.
"Ah —— "
Lại là một hồi thét lên.
Bất quá trong nháy mắt, trên cánh tay của Đàm Mỹ Phân liền xuất hiện một đường dài đỏ thẫm, nóng rát, từ làn da bên ngoài thấm vào tận xương cốt, đau đến cả cánh tay đều run nhè nhẹ.
Tiếp theo đó chính là tức giận, xấu hổ bốc thẳng lên óc.
Đây là lần đầu tiên bà ta bị đánh.
Làm cho Đàm Mỹ Phân ý thức được, lão gia tử không chỉ là cha của bà ta, còn là một lão binh có giá trị vũ lực không thấp, cho dù ông thiếu một cánh tay, roi cùng gậy gộc trên tay lúc đánh người hoàn toàn nghiêm túc.
"Cha —— "
Đàm Kiên mặt không biểu tình, lại rút một cái, đánh vào trên chân Đàm Mỹ Phân.
Lần đánh này cũng làm cho Hàn Đại Nghiệp tỉnh lại.
Ông ta vô thức đứng lên, đi lên phía trước hai bước muốn đỡ Đàm Mỹ Phân.
Trong đầu lại vang lên câu nói bố vợ đã nói kia, ông ta không muốn tin tưởng, nhưng suy nghĩ không thể khống chế, hình ảnh những năm này vợ cùng con trai trưởng ở chung như một thước phim đang chiếu, không ngừng ở trong đầu ông ta tua lại, một lần, hai lần...
Những biểu cảm bình thường đó dường như đã bị làm yêu pháp, mỗi một câu, từng khuôn mặt tươi cười đều lộ ra ý vị thâm trường..., lòng Hàn Đại Nghiệp còn chưa suy nghĩ cẩn thận, nhưng bước chân đã thu hồi trở lại, tay duỗi ra cũng co trở về.
Ông ta gắt gao nhìn Đàm Mỹ Phân.
Đàm Mỹ Phân thấy thế, biểu lộ kinh ngạc, nhanh chóng quay mặt đi.
Không dám đối diện với ánh mắt của Hàn Đại Nghiệp.
Chợt nghe cha ruột nghiêm nghị nói: "Trường thọ vô liêm sỉ? Có vô liêm sỉ như cô không? ? Đàm Mỹ Phân, tôi và mẹ cô chưa từng làm gì có lỗi với cô ah, kết hôn là do cô chọn đấy, đối tượng cũng là cô chọn đấy, sao cô lại không biết xấu hổ mà làm ra chuyện như vậy? Cô có từng nghĩ tới con của mình sao?"
"Tôi không cô chăm sóc con riêng kế nữ sao? Trường Thọ xuống nông thôn không tới một tháng, cô đã đem đứa con trai trưởng của Hàn Thành Thanh đến nhà chúng ta, có chuyện như vậy không? Mới đây lại muốn đưa hai đứa nhỏ kia tới, cô có thừa nhận hay không? Trường Thọ ở bên ngoài lâu như vậy, sợ là cô đến việc hắn ở đâu, cửa nhà ở hướng nào cũng không biết?"
Quả thực châm chọc.
Con ruột mặc kệ, con riêng sinh con ngược lại chiếu cố rất cẩn thận, so với ông bà nội ngoại ruột còn thân hơn.
Không chuyện gì giấu diếm ở bên trong mới là lạ.
Lời này chưa nói quá trắng ra, nhưng ai trong số những người có mặt ở đây lại không có kinh nghiệm phong phú, còn có thể không hiểu ý tứ trong đó?