Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 219: Không Còn Nguy Hiểm Đến Tính Mạng

Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:33:56
Lượt xem: 48

Túc Miểu nghe âm thanh từ TV, bắt đầu vẽ bản thiết kế, Hàn Lặc tắm rửa xong trở về, thấy cô đang bận rộn cũng không quấy rầy cô, thành thành thật thật ngồi ở bên cạnh, cầm một cuốn sách liên quan đến máy vi tính đọc.

Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.

Hàn Lặc mặc thêm áo khoác đi mở cửa.

Ước chừng qua năm phút đồng hồ, anh chạy chậm lấy trở về phòng, làm Túc Miểu giật mình: "... Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Hàn Lặc cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, nói: "Ông già bị ngã, hiện tại đưa đến bệnh viện quân đội."

"Anh đi xem một chút."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tay cầm bút của Túc Miểu dừng lại: "Em cũng đi." Lập tức đứng lên, quay trở lại phòng ngủ thay quần áo.

Trong phòng có chậu than sưởi ấm, Túc Miểu chỉ mặc hai lớp áo, nghĩ về nhiệt độ vào ban đêm, cô lại mặc thêm cái áo len, thấy Hàn Lặc ăn mặc đơn bạc, cô tiện tay lấy áo khoác ngoài của hai người, cũng không kịp mặc, cứ như vậy xách trong tay đi theo Hàn Lặc đi ra ngoài: "Ai đến báo tin vậy?"

Hàn Lặc: "Hàn Thành Tuyết. Hiện tại Hàn Thành Thanh ở bệnh viện chờ, Hàn Thành Hồng có lẽ cũng đi rồi."

Túc Miểu: "Nha."

Vừa rời chậu than, Túc Miểu bị không khí lạnh lẽo đông lạnh bị run lên hai cái, còn chưa đi đến cửa lớn, chóp mũi cô đã bị lạnh đến đỏ lên, Hàn Lặc đã khuyên cô đừng đi rồi, ở nhà chờ anh trở về, Túc Miểu không đồng ý, đem tay nhét vào lòng bàn tay ấm áp của anh: "Không được, em phải đi."

Đôi vợ chồng từ nhà chính ra cổng chỉ mất một phút.

"Nhanh lên xe."

Hàn Thành Tuyết bị lạnh đến dậm chân, nhanh chóng bò lên ghế sau.

Sau khi lên xe, Hàn Lặc hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Buổi chiều không phải còn tốt sao, sao lại đột nhiên ngã xuống?"

Ông già nghe được chuyện trên đỉnh đầu mình xanh rờn, bị cả hai người phản bội cũng không tức giận đến trúng gió, sao sau khi đem Đàm phu nhân đến trại an dưỡng về lại tự ném mình tới bệnh viện?

Chuyện này quá không hợp Logic rồi.

Biểu cảm của Hàn Thành Tuyết cứng đờ, ánh mắt có chút trốn tránh, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm: "... Chỉ là, chỉ là không cẩn thận ngã, chị cũng không biết chuyện gì đã xảy ra."

Hàn Lặc từ kính chiếu hậu lườm cô ta, hừ lạnh một tiếng: "Vậy sao?"

Hàn Thành Tuyết khó chịu thay đổi vị trí ngồi: "... Ừ."

"Tốt nhất là không liên quan gì tới các người, bằng không thì, tôi cùng ông già dù không hợp, cũng không thể nhìn ông ta bị các người hại, đúng không?" Đối đãi người Hàn gia, Hàn Lặc cũng không quanh co lòng vòng, có chuyện luôn nói thẳng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-219-khong-con-nguy-hiem-den-tinh-mang.html.]

Anh chưa từng nghĩ ngày nào đó sẽ có sắc mặt tốt, quanh co lòng vòng thăm dò với ba anh em kia.

Không nói anh không thói quen, chỉ sợ mấy người Hàn Thành Tuyết cũng sẽ hoài nghi anh muốn làm gì với họ.

Hàm răng Hàn Thành Tuyết đánh nhau lạch cạch, không biết là bị lạnh, hay là bị doạ rồi.

Cô ta khô khan cười cười: "Lão tứ, cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi làm sao có thể hại cha? Cậu không thể bởi vì lần trước tôi chọc cho cậu mất hứng liền hắt chậu nước bẩn này cho tôi, tôi nào biết được cậu lại chán ghét Phó Oánh như vậy, là cô ta lừa gạt tôi nói trước kia cậu đã giúp cô ta, tôi mới —— "

"Cậu là một người đàn ông, cô ta thích cậu, cậu cũng không thiệt thòi gì, hơn nữa, cô ta cũng không thể làm gì cậu ah, cậu cứ như vậy mà mang thù sao?"

Túc Miểu vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được "Phó Oánh", cô mở mắt ra.

Không hỏi Hàn Thành Tuyết, mà quay đầu lại hỏi Hàn Lặc: "Phó Oánh là ai? Lần trước là chuyện gì?"

Hàn Lặc nheo mắt lại, không có ý tốt mà nhìn Hàn Thành Tuyết: "Hôm nay chị mới biết tôi thích mang thù?"

Trả lời Túc Miểu lúc, giọng lập tức trở nên ôn nhu: "Phó Oánh ah, là bạn bè xấu của Hàn Thành Tuyết, anh không biết. Cũng không biết có phải là do đầu óc của cô ta có vấn đề hay không, còn đi khắp nơi nói với mọi người rằng anh có cảm giác với cô ta, vì cô ta mà lớn tuổi rồi vẫn chưa lập gia đình. Thật sự là có bệnh! Bảo bối, em phải tin tưởng sự trong sạch của anh ah, cái người tên Phó Oánh kia khẳng định không muốn anh sống hạnh phúc, cố ý tạo ra lời đồn bôi đen anh."

Túc Miểu nhướn mi: "Vậy anh đã gặp cô ta lúc nào vậy?"

Hàn Lặc ai oán mà liếc nhìn cô: "Phải trách em."

"Em?" Túc Miểu chỉ vào mũi mình, đôi mắt đẹp uy h.i.ế.p Hàn Lặc: "... Nghiêm túc một chút."

Hàn Lặc: "Lúc đi mua máy sây tóc cho em, anh bị Hàn Thành Tuyết và cô ta đi theo, nếu không phải anh cơ trí, người phụ nữ này đã muốn đội cho anh cái mũ đàn ông phụ tình rồi, đến lúc đó em khẳng định sẽ thành hồ ly tinh chiếm đoạt tình yêu. Anh vì thanh danh của em, sự trong sạch của anh, nên phải ra sức đấu trí ah..."

Túc Miểu dở khóc dở cười: "Được rồi được rồi, anh đừng nói chuyện nữa, chăm chú lái xe."

Ánh mắt Hàn Lặc hơi loé lên, không khua môi múa mép nữa.

Khi được hỏi về vết thương của Hàn Đại Nghiệp, Hàn Thành Tuyết bắt đầu run sợ trong lòng, sợ lộ ra cái gì, làm cho Hàn Lặc đoán ra chân tướng Hàn Đại Nghiệp bị thương.

Giờ này khắc này kỳ thật cô ta cảm thấy rất dày vò.

Không biết có nên nói cho Hàn Lặc anh cả cùng ba ba nổi lên tranh chấp! Nhưng bác sĩ cũng nói, cha cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là ngã quá mạnh nên hôn mê bất tỉnh, ông ấy chắc chắn sẽ …tỉnh lại.

Nếu như giúp anh cả nói dối, sau khi cha tỉnh lại có thể cho rằng cô ta và anh cả là một nhóm không?

Hàn Thành Tuyết do dự hồi lâu, mới nói: "... Bác sĩ nói té đập đầu, hiện tại tính mạng cũng không còn nguy hiểm nữa."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hàn Đại Nghiệp sẽ không đập đầu mất trí nhớ

Loading...