Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 224: Thua Kém Hàn Lặc.
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:34:03
Lượt xem: 33
Hàn Đại Nghiệp vẫn chưa tỉnh lại.
Hàn Thành Thanh ngồi trong phòng bệnh cả đêm, không biết là muốn dùng chút khổ nhục kế hay là có ý gì khác, nhưng lại từ chối đề nghị tăng thêm giường ngủ của bệnh viện.
Hắn sẵn sàng chịu đựng, Tiểu Đồng cũng không dám nghỉ ngơi.
Nghĩ đến việc mình chỉ xin nghỉ phép một ngày mà thủ trưởng đã gặp chuyện, Tiểu Đồng tự nhủ trong lòng, cho dù bây giờ là ai đang canh giữ cậu ta cũng không yên tâm, kể cả là các con của đội trưởng Hàn.
"Vẫn chưa tỉnh?" Hàn Lặc vào phòng, liếc mắt nhìn Hàn Đại Nghiệp sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, khẽ nhíu mày.
Tiểu Đồng lắc đầu.
Hàn Lặc nhìn về phía Hàn Thành Thanh, ánh mắt hai anh em giao nhau giữa không trung.
Một người mệt mỏi, sa sút tinh thần;
Người kia sắc mặt hồng hào, tinh thần không thể tốt hơn được nữa.
Bất cứ ai nhìn vào đều cảm thấy con trai cả của Hàn đội trưởng vô cùng hiếu thuận và biết lo lắng, mà con trai út thì có vẻ rất vô tình, cha ruột còn đang hôn mê trong bệnh viện, nhưng chất lượng giấc ngủ của anh lại tốt như vậy.
Ngay cả trên mặt Tiểu Đồng cũng hơi có phần không đồng tình.
Cậu làm cảnh vệ viên bên cạnh thủ trưởng đã được sáu năm, con trai út nhà họ Hàn này năm trước mới về từ nông thôn. Sau khi trở về cũng rất ít khi sống ở phố Ngô Đồng, thực ra số lần cậu ta gặp mặt cũng không nhiều lắm, có điều, hai cha con quả thực không có thân thiết.
Chỉ có anh cả Hàn Thành Thanh là thường xuyên được thủ trưởng nhắc tới.
Vân Mộng Hạ Vũ
Về phần con trai út, ông ấy rất ít khi nói đến, khi thỉnh thoảng nói đến cũng là vẻ mặt "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép", nói con trai út trời sinh phản nghịch, quần áo lụa là đi gây chuyện, chỉ biết làm mất mặt cha nó.
Tiểu Đồng ban đầu cũng không cho là đúng, nhưng hôm nay nhìn thấy, Hàn Lặc thật sự làm theo ý mình.
Cha đã như vậy, anh còn có thể thờ ơ, thật là khiến người ta khiếp sợ.
"...Lão Tứ, em đến sớm vậy."
Hàn Thành Thanh nhìn Hàn Lặc một hồi lâu, đột nhiên nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-224-thua-kem-han-lac.html.]
Ngũ quan của hắn được thừa hưởng nhiều hơn từ mẹ ruột, đôi mắt cụp, sống mũi không cao không thấp, chỉ có nửa mặt dưới là giống Hàn Đại Nghiệp, cả người thoạt nhìn thì trông rất hiền lành, nhân hậu.
Có lẽ là cả một đêm không dám thả lỏng cảm xúc đã làm Hàn Thành Thanh để lộ ám khí dưới khuôn mặt ôn hòa, không có ý định tiếp tục duy trì mặt nạ người tốt một lòng bảo vệ em trai chu đáo, mà là toát ra vẻ châm chọc thản nhiên.
Hàn Lặc quay lại nhìn anh ta, hời hợt nói: "Anh cẩn thận một chút thì tốt hơn."
"..." Đồng tử Hàn Thành Thanh co lại, nhớ đến những lời hôm qua của Đàm Mỹ Phân sau khi bị đưa vào bệnh viện, ánh mắt nhìn Hàn Lặc trở nên thăm dò, không có ý tốt.
Anh ta nói: "Em muốn nói cái gì?"
Hàn Lặc nhún vai, tìm ghế dựa ngồi xuống: "Điều gì khiến anh cho rằng tôi muốn nói chuyện với anh? Muốn giả vờ là đứa con trai hiếu thảo thì làm cho tốt vào, đừng có chỗ nào cũng tìm lỗi. Tôi không phải là một ông già, sẽ không dễ dàng tha thứ mọi chuyện cho anh."
Lời này thật là ngạo mạn.
Trong mắt người ngoài, tuy Hàn Thành Thanh dựa vào thế lực của cha ruột mới có được một chỗ đứng vững chắc trong quân đội. Nhưng dù thế nào, tiền đồ của anh ta cũng hơn Hàn Lặc không có công ăn việc làm ổn định mà đi theo người ta kinh doanh.
Còn nữa, từ xưa đến nay dân không đấu với quan.
Tuy nói sau khi thành lập nước đã xóa bỏ các giai cấp, nhưng các tầng lớp vẫn còn tồn tại. Từ góc độ thế tục, hai anh em này, một người có quyền lực trong tay, người kia thì… tiền đồ không rõ, mặc dù có bản lĩnh, cũng nhiều nhất là trở thành kẻ có tiền. Nhưng trong mắt của người có cấp bậc như Hàn Đại Nghiệp, thực ra tiền cũng không phải quá quan trọng.
Tất nhiên, đây chỉ là cách nghĩ của một người ngoài cuộc như Tiểu Đồng.
Trên thực tế, chưa có người nào e ngại rằng nhiều tiền sẽ phỏng tay.
Ít nhất, Hàn Thành Thanh chưa bao giờ xem tiền như cặn bã. Hơn nữa, Hàn Lặc còn có một nhà ngoại vô cùng cường thế, đối lập với hắn, hắn cảm thấy những gì mình có là quá ít.
Hắn lớn hơn em trai mười ba tuổi, nhưng nó vừa sinh ra đã có được nhiều thứ hơn hẳn người anh cả này.
Nói đến thật buồn cười.
Hắn thực sự ghen tị với Hàn Lặc.
Hắn mười sáu, mười bảy tuổi, ghen tị với một đứa nhỏ ba, bốn tuổi.
Bởi vì, khi đó hắn đã hiểu được, nền tảng nhà họ Hàn không thể so với gia tộc cách mạng nhà họ Đàm uy tín lâu năm, dù cha coi trọng hắn nhất, sẵn sàng để lại cho hắn phần lớn những thứ trong nhà, thì những gì hắn có đều thua kém Hàn Lặc.