Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 227: Có Phải Con Có Rồi Không?
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:34:07
Lượt xem: 29
Chính vì vậy, công việc tại khu phố hành chính của cô ta không thể giữ được.
Sau khi suy nghĩ, gia đình nhà chồng chỉ có thể tặng quà mời cơm, dựa vào các mối quan hệ, chuyển công việc này lại cho em chồng của cô ta là Tưởng Cầm.
Không ngờ kì nghỉ của bộ chính phủ còn chưa đến, cô ta đã trở lại.
Bàn tay trên chiếc áo len của Liễu Ngọc Tú dừng lại một lúc, rồi từ tốn ‘ừ’ một tiếng: “Cãi nhau với Tưởng Lục, tức giận nên con bé quay về đây.”
Người đã trở về, nhưng trong lòng vẫn còn ghi hận gia đình mình.
Cũng không về thăm nhà một chuyến, vẫn may là Dương Hành đến thăm nhà, mong bà và lão Túc đừng so đo với đứa trẻ không hiểu chuyện này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Liễu Ngọc Tú chỉ biết cười khổ.
Vì cuộc hôn nhân của hai người, mấy ngày nay nhà họ Túc và nhà họ Tưởng thật sự phát sinh không ít bất hoà, xem chừng Dương Hành đoán được gia đình bọn họ không muốn quan tâm đến Túc An nữa, lại sợ ảnh hưởng đến Tưởng Lục nên mới không nhịn được tìm bà tâm sự.
Nhưng thật lòng, bà không muốn xen vào chuyện này nữa.
Mà bà để Bình Bình mang giỏ quýt đến, chính vì nể mặt tình bạn giữa lão Túc và cha của Tưởng Lục.
Túc Miểu nghe đến đây khẽ bĩu môi: “... Cô ta còn muốn phản nghịch.”
Cái gì mà phản nghịch hay không phản nghịch.
Liễu Ngọc Tú dở khóc dở cười: “Cháo trong bếp đang còn ấm, mau tới ăn đi.”
“Vâng.” Túc Miểu buông hai đứa nhỏ ra, chạy đến phòng bếp lấy bữa sáng. Nhưng khi cô vừa vào phòng bếp đã ngửi thấy một mùi tanh tưởi, tức khắc một luồng khí chua không tên từ dạ dày trào lên cổ họng, cô ghê tởm tới mức liên tục nôn khan.
Liễu Ngọc Tú nghe tiếng động, đứng bật dậy chạy đến: “Sao thế này? Hôm nay đâu có lạnh, có phải bị cảm lạnh không? Cổ họng có đau không, có chóng mặt không?”
Túc Miểu bịt mũi chạy ra phòng khách, trước khi chạy cũng không quên bưng bữa sáng ra.
“Chắc là không mắc bệnh.” Cô cũng không xác định được, sau khi đặt bát xuống, cô lấy mu đặt bàn tay thăm dò trán, bối rối nói: “Hình như không bị sốt, con chỉ cảm thấy trong phòng bếp có mùi gì đó rất nồng, đặc biệt thối.”
Liễu Ngọc Tú là người từng trải, sau khi nghe cô nói những lời này, tầm mắt bà đột ngột dừng lại trên bụng Túc Miểu, cẩn thận hỏi: “... Niếp Niếp, có phải con có không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-227-co-phai-con-co-roi-khong.html.]
“Có cái gì?”
Cháo còn hơi nóng, Túc Miểu vừa thổi vừa đưa ánh mắt mờ mịt nhìn Liễu Ngọc Tú.
Liễu Ngọc Tú lắc đầu, không biết nên nói thế nào: “Con gái ngốc, đương nhiên mẹ đang nói tới bụng của con, đã bao lâu chưa có kinh nguyệt rồi?”
Lời vừa nói ra, Túc Miểu lập tức ngây người, đôi mặt linh động mở thật lớn, cô ngồi im một chỗ rất lâu không dám cử động.
Cô khẽ cắn môi, đếm số trên đầu ngón tay: “... Hai, hai tháng chưa tới.”
Liễu Ngọc Tú nhìn con gái sơ ý thì không nói, lại không nhịn được nhắc đến Hàn Lặc không đủ cẩn thận: “Xem chừng đã mang thai rồi, đợi lát nữa mẹ mang con đi kiểm tra.”
“Không thể nào!”
Chưa nói dứt câu, cô tiếp tục nôn khan.
Nhìn thấy cô như vậy, Liễu Ngọc Tú vội vàng rót nước ấm cho cô uống, còn cẩn thận vỗ lưng cho cô, lúc này Túc Miểu mới miễn cưỡng thả lỏng.
Cô không nghĩ đến bản thân đã mang thai thai, khi mẹ nói ra câu này giống như đang ám chỉ tâm lý nào đó, cô cảm thấy rất buồn nôn, nôn một lần là không thể ngừng lại được.
Nôn cũng không nôn ra cái gì, khí chua luôn cổ họng trào ra mũi, Túc Miểu khó chịu đến mức muốn hét lên.
“Mẹ ơi, không phải con thực sự đã mang thai chứ?” Túc Miểu cắn môi, có chút mơ màng, có chút chờ mong, nhưng cũng có chút sợ hãi.
Liễu Ngọc đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Có phải dạo này cảm thấy có gì đó không đúng không?”
Túc Miểu mở to hai mắt, trong mắt chứa đầy sự mù mịt, ngơ ngác lắc đầu: “Con ăn uống rất ngon miệng, ngủ cũng rất ngon.” Cô không nhịn được nhớ lại mấy ngày trước cùng Hàn Lặc lười biếng làm loạn trên giường cả một ngày, sắc mặt liền thay đổi, sợ hãi sờ bụng, thực sự, sẽ không ... sẽ không làm tổn thương đứa trẻ chứ?
Chuyện này quá mức xấu hổ, cho dù là mẹ ruột của mình, Túc Miểu cũng xấu hổ không dám nói cho bà biết.
Dường như, hai người quá lỗ mãng, không hiểu chuyện.
Trong lòng cô rất rối rắm, nhưng vẫn kiên trì hỏi: “... Cũng không chắc chắn là đã có thai phải không mẹ?”