Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 239: Hạnh Phúc Tràn Ra
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:34:25
Lượt xem: 53
Gần cuối năm, đường phố trở nên náo nhiệt, hai đầu đường của ngõ Văn Hóa đã sớm treo đèn lồng mang không khí vui vẻ, những cột đèn lồng thẳng tắp còn dán câu đối.
Mỗi gia đình trong ngõ hẻm đều bỏ ra vài đồng để thay đổi tất cả các đèn đường bị hư hỏng.
Đến ban đêm, các ngõ không còn đen kịt một mảnh, mà đèn đuốc sáng trưng, ánh điện rực rỡ được đặt trong những chiếc đèn lồng lớn màu đỏ có in hình chữ phúc, tỏa ra ánh sáng ấm áp khiến mọi người cảm thấy ấm lòng hơn khi đến đây
Như thể ở chiếc đèn lồng cuối cùng đang có người chờ đợi mình.
Ban ngày, một số người đang đập bánh dày trong sân.
Đầu tiên, họ làm sạch cối đá dùng để giã gạo và đặt nó trên một chỗ bằng phẳng, sau đó dùng muôi múc gạo nếp đã hấp chín đổ vào trong cối đá.
Phụ nữ trong nhà đã rửa sạch chày giã gạo.
Hai người đàn ông cơ bắp mỗi người cầm một cái chày giã gạo, đứng hai đầu, anh một phát tôi một phát dùng sức giã vào bên trong cối đá, đồng thời hô hào “Dô ta, dô ta”.
Việc giã bánh dày này, không phải chỉ một hộ gia đình làm, mà là vài hộ cùng nhau tụ tập lại làm.
Hàn Lặc không làm vì nhà anh chỉ có ba người, nhưng vẫn ra cửa đối diện giúp đỡ.
Túc Miểu mặc áo khoác dày cộp của quân đội, bưng lồng hấp lấy ra miếng bánh gạo nếp ở bên trong thử một miếng, bánh mềm dẻo có hương vị ngọt ngào, có chút dính răng, mang theo nhiệt độ nóng hổi, vừa nuốt vào bụng cô đã lè lưỡi ra: "Ăn ngon, nhưng ở chính giữa thật nóng ah."
"Em ăn từ từ thôi, coi chừng lưỡi bị phỏng nổi bóng."
Hàn Lặc cởi áo khoác ngoài, giờ đang mặc một chiếc áo len mỏng.
Anh không nhanh không chậm mà giã gạo, khác với những người khác hô hào như vậy để tiếp thêm khí thế, toàn bộ quá trình đều rất nhẹ nhàng, Hồng Húc Dương giã trong chốc lát, thở hổn hển: "Ôi, không được rồi, ai đến thay tôi một lúc, làm không nổi nữa rồi."
"Để tôi."
Một hàng xóm khác đứng bên cạnh đứng lên, cởi áo bông ra, dùng sức ma sát hai bàn tay vài cái, tiếp nhận chày giã trong tay Hồng Húc Dương.
Hàn Lặc giã một lúc, mồ hôi đầy trán và cổ, anh trực tiếp cởi áo len, chỉ còn một cái áo sơmi, thấy anh cố gắng như vậy, mọi người cũng nhanh chóng hô lên: "Để tôi tới thử xem."
Mặc kệ là bao nhiêu tuổi, mặc kệ là nam hay nữ, phong tục này dường như là thú vui tồn tại mãi mãi.
Không chỉ là giã gạo, mà dường như mỗi người đều đã tìm ra được niềm vui trong lúc làm.
Hàn Lặc cũng không tranh với bọn họ, lui ra sau đi đến chỗ Túc Miểu, hai người cũng không giữ kẽ gì, trực tiếp ngồi lên trên rãnh đá giặt quần áo.
Khác với những nhà có sân vườn, nhiều người đều ở trong những căn nhà thông thường, cùng lắm là có một khoảng trống từ cổng vào nhà chính.
Như nhà của Hồng Húc Dương là tiểu viện An Nam điển hình, bên cạnh phòng là rãnh nước.
Người đương thời cũng không quá chú ý như vậy, nước rãnh này dùng để giặt quần áo, bình thường cũng dùng để rửa khoai lang…
Không có gì lạ khi một cặp vợ chồng son cứ ngồi lên như thế khi không sử dụng.
Hàn Lặc vừa ngồi xuống, Túc Miểu thừa lúc người khác không chú ý, bàn tay nhỏ bé từ sau lưng thò vào trong quần áo của anh, sờ lên, thấm mồ hôi: "Đổ mồ hôi ướt hết rồi, anh nhanh đi về tắm rửa, bằng không thì dễ nhiễm phong hàn lắm."
"... phong hàn?" Hàn Lặc cố ý trêu chọc cô.
Túc Miểu hừ hừ hai tiếng, tức giận trừng mắt với anh: "Phong hàn thì sao, em không thích nói cảm mạo, anh có thể làm thế nào?"
Không biết lời này học ở đâu, lúc trước cô chưa bao giờ nói "... thế nào" như vậy.
Hàn Lặc cười khẽ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bàn tay lớn của anh véo nhẹ ngón tay trắng nõn óng ánh của cô, trên mặt lộ vẻ như cố tình gây sự, nói ra: "Xem, nhìn xem, anh còn chưa nói gì, em đã chụp mũ trước rồi, không phải anh đang muốn khen em là người có văn hóa sao?"
Lời nói này làm Túc Miểu dở khóc dở cười.
Hờn dỗi đẩy anh ra, đem áo len cùng áo khoác ném trên người anh: "Đi nhanh đi."
"Tắm rửa cái gì, cơ thể anh tốt lắm, gió thổi qua một cái mồ hôi đã không còn." Hàn Lặc mặc áo len vào, còn để sát mặt vào: "Nhìn xem, chưa đến hai phút đã khô rồi."
Dứt lời, anh mặc lên chiếc áo khoác lớn quân đội giống của Túc Miểu.
Hai vợ chồng đều cao gầy, dáng người dong dỏng, tay chân dài, mặt mũi khác hẳn với hàng xóm cùng quê nhà, nói cách khác là trông họ có phong cách như người ngoại quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-239-hanh-phuc-tran-ra.html.]
Lúc này cũng giống như mọi người, không giữ hình tượng ngồi xổm lên trên rãnh nước, lại làm như một nông dân thời xưa, tuyệt, thật sự tiếp thêm không khí rồi.
Thấy vậy Hồng Húc Dương cười không ngừng: "Tôi nói này, hai người có thể đừng làm động tác này nữa được không, trông thật hài hước."
Đặc biệt là với đôi lông mày bướng bỉnh của Hàn Lặc, đặc biệt dễ gây cười.
Hàn Lặc lườm anh ta một cái: "Liên quan gì đến anh."
Hồng Húc Dương: "Này! Hàn Lặc….." cạn lời, hắn quay đầu nhìn Túc Miểu: "Em dâu, em nhìn xem tính tình của hắn đi, nói như vậy với anh trai đấy sao? Em phải quản lại đi."
Mày Túc Miểu cong lên, cười khanh khách ra tiếng.
Sau đó thu lại biểu cảm, giống như nhận lấy một sứ mạng trọng đại trong tay Hồng Húc Dương, nghiêm túc nói: "Hừ, trở về em sẽ phạt anh ấy thật nghiêm khắc!"
Ánh mắt Hàn Lặc bay qua, giống như cười mà không phải cười.
Túc Miểu lập tức cười toe toét, nịnh nọt nháy mắt mấy cái, cố ý giả vờ vừa mềm mại lại ỏn ẻn: "Không được sao?" Vừa nói vừa nâng người lên, đẩy bụng còn chưa có gì cong ra phía trước.
Thấy vậy Hàn lặc buồn cười nhưng không nói gì.
Cô nhóc này cho là mình đã cầm thượng phương bảo kiếm rồi, dùng sức nhảy nhót.
Anh kéo thịt mềm trên mặt của Túc Miểu, cười tủm tỉm nói: "Hừm, rất đắc ý phải không? Nghĩ anh không dám động vào em à, Túc Tiểu Meow, mấy tháng sau chúng ta lại tính toán sổ sách."
Sắc mặt Túc Miểu lập tức sụp đổ, cô vốn định nói anh đại nhân không chấp tiểu nhân, nhưng rồi cô lại nghĩ lại, vài tháng nữa đấy, ít nhất cô vẫn có thể diễu võ dương oai được nửa năm nữa. Sau nửa năm... Hàn Lặc hẳn là đã quên.
Lập tức hếch mặt lên: "Ai nha, anh nói cái gì vậy, em nghe không hiểu."
Trông cái bộ mặt hớn hở đặc biệt hoạt bát, cũng đặc biệt gợi đòn.
Hàn Lặc không biết vợ nhà người ta sau khi mang thai thì sẽ thế nào, nhưng cô gái nhà anh sau khi có em bé lại càng ngây thơ, giống như muốn bù đắp lại tuổi thơ chưa từng được nghịch ngợm gây họa, liên tục duỗi móng vuốt nhỏ ta, thỉnh thoảng cào anh một cái.
Thật thú vị, nhưng trong lòng hắn còn không hiểu sao lại cảm thấy thương xót.
"Hừ hừ, nghe không hiểu thì thôi vậy." Anh sờ sờ bụng bị áo khoác dày che kín, lại vỗ nhẹ: "Con gái à, mẹ của con ngốc như vậy, sẽ không làm con cũng ngốc theo chứ, aiz."
Túc Miểu tức giận đến mức hai má phồng lên như cá nóc: "Con bé ngốc cũng do giống như anh."
"Được được được, giống anh. Aiz, giã xong rồi, đi, đi xem." Vừa đánh vừa xoa, thật đúng thành thạo, Túc Miểu thật sự bị chuyển sự chú ý rồi, liền ngoan ngoãn đi theo anh.
Mấy người nhà đã làm thành một đoàn.
Những người phụ nữ đi vào phòng chính kéo ra mấy cái ghế dài, một người đàn ông mang một cái mẹt có đường kính khoảng hai mét đặt nó trên chiếc ghế dài, những người khác dịch chuyển những chiếc ghế dài ra và sắp xếp chúng xung quanh cái mẹt.
Bà nội Hồng gia bưng một bát bột nhỏ, rắc đều vào bên trong cái mẹt.
Khi gạo nếp đã giã được đem ra bàn, hai người mỗi người cầm một nửa, nhào nặn rồi dùng tay vo lại thành từng viên tròn và đặt lên bàn, bôi một ít lòng đỏ trứng lên bàn tay, và dùng sức ở lòng bàn tay ấn viên tròn xuống.
Vì viên gạo nếp được giã rất đàn hồi nên cần phải ép liên tục, ấn vài lần, lật lại rồi ấn lại, cho đến khi ấn thành hình bánh tròn rồi mới cho vào trong những cái mẹt trên ghế bên cạnh.
Vợ chồng son cũng rửa sạch tay đến hỗ trợ.
Túc Miểu học động tác của bọn họ, làm được vài cái hai cánh tay đã nhức mỏi không nâng lên nổi. Nhưng cô vẫn chơi rất vui vẻ, trên mặt và tay cô dính đầy bột mì.
Sau khoảng hai tiếng đồng hồ, tất cả bánh dày đều đã được nặn xong, Túc Miểu cho rằng sắp có thể ăn được rồi, thì thấy một ông chú cầm một tờ giấy nhựa đã được quét lòng đỏ trứng gà phủ lên trên những chiếc bánh nếp hình tròn.
Sau đó cùng một người khác đem một cái bàn vuông lật ngược đè ở phía trên.
"Ah, bà nội Hồng, vẫn chưa ăn được sao?" Túc Miểu có chút khiếp sợ.
Bà nội Hồng sững sờ, bị chọc cười: "Muốn bánh dày nhanh thành hình, trở nên vừa tròn lại mỏng, phải đè phía trên như vậy cả đêm, ngày mai mới ăn được."
Nói xong, có hai người mang một bàn vuông đi từ ngoài cửa vào.
Trực tiếp đem cái bàn lật ngược đè lên giấy nhựa. Sau đó, còn tìm mấy cục gạch hoặc đá đặt ở trên.
Túc Miểu lần đầu tham dự loại hoạt động tập thể với vài hộ gia đình cùng một chỗ như thế này, cảm thấy mới lạ lại thú vị, ngày hôm sau có thể ăn bánh dày tự mình nặn ra, loại cảm giác hạnh phúc này lách vào tràn đầy trong lồng ngực, gần như tràn ra.