Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 246: Cha Đứa Nhỏ Năm Mới Vui Vẻ.

Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:38:05
Lượt xem: 41

Ngoài ra những người trong hội cựu chiến binh của ông ta cũng tới nhà thăm, đây là một cơ hội tốt để hắn kết giao lại với những người này.

Nếu ông ta ở viện thì thật bất tiện.

Nhưng Hàn Đại Nghiệp lại từ chối ngay lập tức.

Hàn Thành Thanh bằng mặt ko bằng lòng, không muốn rời khỏi quân ngũ, ông ta tạm thời cũng không thể xử lý hắn, nhưng ông ta đã nghĩ kĩ rồi, đợi cho hội cựu chiến binh đến thăm mình, ông ta sẽ để lộ chút ý tứ để sau này họ sẽ không giúp đỡ hắn nữa, nghĩ cách điều động hắn đến khu vực có địa hình núi cao hiểm trở, vừa có thể mài đi chí khí của hắn, cũng xem như là nhắm mắt làm ngơ.

Ông ta không nói ý định này cho ai biết cả, Hàn Thành Thanh cho rằng mình không có cơ hội để giở trò, nhưng không ngờ rằng cha ruột đã quyết định cho hắn một búa tạ.

Nhìn thấy vợ chồng Hàn Lặc ngồi được một lúc rồi về nhà, người cha già cũng chẳng buồn giữ lại, không thể không nói, trong lòng Hàn Thành Thanh nhẹ nhõm hẳn.

Có nghĩa là trong lòng người cha, hắn ta vẫn quan trọng hơn là Hàn Lặc.

Chưa kể là mấy hôm nay tính khí của ông già dễ chịu hơn hẳn, Không còn đề cập đến việc đuổi hắn ta ra khỏi nhà, càng không nhắc đến việc bắt hắn xuất ngũ chuyển nghề nữa.

Điều này khiến Hàn Thành Thanh tự tin gấp đôi, lại càng ân cần hơn.

Đêm 29, trời đã bắt đầu có tuyết rơi.

Ngày hôm sau, những đóa hoa, cây cỏ bên ngoài như được phủ một chiếc mũ trắng, không dày như tuyết ở phương bắc, chỉ chưa đầy một cm, lớp tuyết mỏng đã hoàn toàn tan chảy khi mặt trời vừa bắt đầu chiếu rạng.

Buổi trưa hai người đến Đàm gia ăn cơm.

Lần này, không giống như lần sinh nhật kia, chỉ có mợ cả và con cháu ba nhà ông bà ngoại ở đó. Ai có thể về đều về hết rồi, ngồi kín hết cả 5 cái bàn lớn.

Hàn Lặc chỉ có bảy người anh em họ trực hệ, phải nói là mợ cả và mợ tư thật sự có thể sinh con. Không chỉ có khả năng sinh con, bọn họ còn dạy dỗ mỗi người rất tử tế, nam nữ đều hòa thuận, ngoài ra còn có một số anh em họ hàng xa hơn.

Ngoại trừ người chị họ thứ sáu, 30 tuổi chưa lập gia đình ra thì những người khác đều kéo cả gia đình đi cùng.

Tính sơ qua, chẳng phải trong bữa tiệc gia đình cũng có nhiều người như vậy sao? Đây là còn chưa mời bên thông gia, nếu như giống nhà họ Túc, mời cả bên nhà sui gia thì Túc Miễu nghĩ có khi 10 bàn cũng không đủ.

Đây là gia tộc lớn đã cố thủ ở An Nam cả trăm năm.

Sự tàn lụi của con người không phải là một khái niệm mà ai cũng hiểu.

Túc Miểu ngoan ngoãn ở bên cạnh Hàn Lặc, anh ấy dẫn cô đi chào hỏi các vị trưởng bối, đồng thời cũng nhận được rất nhiều quà chào hỏi, biết cô vừa mang thai, mợ cả và mợ tư đều vui mừng xuýt xoa tặng cô vòng tay đeo lên cổ tay ngay tại chỗ.

Người lớn tặng cho không dám từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-246-cha-dua-nho-nam-moi-vui-ve.html.]

Túc Miểu là người phóng khoáng, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, đôi mắt của cô trong sáng, phong thái tao nhã có chừng mực, lời nói không thô tục, họ đã có ấn tượng rất tốt về cô sau khi nghe những lời kể từ Ngô Mộc Lan, bây giờ họ lại càng thích hơn.

Bà ngoại ba nắm tay cô không buông trong bữa cơm chiều của cả nhà.

Đến tối hai vợ chồng trở về nhà. Dù gì cũng là người đã có gia đình nên giao thừa thế nào cũng phải trải qua ở nhà mình.

Hôm nay Đỗ Kim Sinh cũng không nhàn rỗi, bà nấu vài món chính và gói khoảng 400 cái hoành thánh nhỏ, có cả bắp cải nhồi thịt, hành tây nhồi và cả măng tươi nhồi thịt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Lặc quyết định đổi chỗ ăn từ phòng ăn sang phòng khách của nhà chính.

Như này có thể vừa ăn vừa xem chương trình đón năm mới.

Mở đầu chương trình là một vài người hát "Chúc mừng năm mới" làm nóng bầu không khí, sau đó là các chương trình tạp kĩ ... Chương trình nào cũng mới lạ và đẹp mắt.

Cả bữa tiệc kéo dài năm tiếng đồng hồ.

Túc Miểu cứ nghĩ mình chờ không được, không ngờ lại đợi được đến lúc tiếng chuông giao thừa vang lên.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, bài hát "Đêm nay không thể quên" cứ vang mãi trong tâm trí.

Những câu tục ngữ đơn giản phổ biến nhất, thật sự quá động lòng người.

Chỉ với một vài từ, cô đã có thể nghe thấy tiếng đoàn tụ của gia đình, sự đoàn tụ của quê hương đất nước, sự gắn bó giữa những người thân và niềm hy vọng về tương lai, kèm theo tiếng pháo đã để lại ấn tượng sâu sắc trong cô.

Thời khắc này, cô dường như đã thực sự trở thành một công dân của thời đại này, chân thành hy vọng rằng tương lai sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, đất nước sẽ ngày càng mạnh mẽ và cuộc sống của mọi người ngày càng thú vị hơn.

Ngày hôm sau, sau năm giờ sáng, tiếng pháo lần lượt vang lên trong ngõ.

Hàn Lặc cũng thức dậy, mặc vào bộ quần áo ngẫu nhiên, cầm lấy cây pháo đã chuẩn bị từ trước bước ra cửa, Túc Miểu cũng nhớ tới chuyện này, mặc dù đang buồn ngủ, nhưng thấy Hàn Lặc tỉnh dậy, cô cũng dụi mắt đứng dậy.

“Trốn xa một chút, cẩn thận kẻo bị pháo đốt.”

Hàn Lặc xếp từng đống pháo một, xếp thành hàng đỏ tươi từ cổng nhà số 11, cho đến khi đến gần cổng nhà số 10. Sau khi chờ Túc Miểu núp sau cổng, anh mới đưa bó đuốc rực lửa đốt pháo.

Trong tích tắc, khói nổi lên dày đặc.

Tiếng tách tách không ngừng vang lên, khiến đầu óc người ta ong ong theo.

Túc Miểu lấy tay bịt lỗ tai, nhìn Hàn Lặc xoay người đi về phía mình, cười tươi như hoa: "Cha đứa nhỏ năm mới vui vẻ!"

Loading...