Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 265: Tiểu Bảo Bảo Là Như Vậy Sao?
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:29:46
Lượt xem: 34
Hàn Lặc sợ cô chán nên trước khi đi làm đã đóng gói người lại gửi cho ông bà ngoại, Túc Miểu đang học đan áo len với Ngũ Mộc Lan.
"Ah, bà ngoại, hình như cháu bị sót hai mũi rồi."
Túc Miểu nhìn lỗ nhỏ trên áo len, thực ảo não.
Rõ ràng không cần kỹ thuật gì, nhưng cô đan lại bị sót mũi, sau đó phát hiện thứ mình đan ra rất xấu, cũng không đành lòng nhìn thẳng vào nó.
Ngũ Mộc Lan cười nói: "Không sao, sót thì sót. Bảo bảo không mặc được thì cháu có thể biến nó thành những thứ hữu ích khác, chẳng hạn như làm thành tấm che bụi hay dùng làm đệm đều được."
Túc Miểu nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cảm thấy cũng hợp lí.
Vạn sự vạn vật đều có chỗ hữu ích, tùy thuộc vào cách người sử dụng nó ra sao.
Một số thứ quả thực khó coi, nhưng khi thay đổi vị trí, chúng chưa hẳn là không thể sử dụng được, đúng không? Túc Miểu đã tìm ra cách sử dụng nó, cô quyết định bọc các cạnh và góc sắc nhọn trong nhà bằng các phế phẩm của len.
Sau đó, cũng đan một chiếc chăn nhỏ bằng sợi chỉ mềm.
Đến lúc đó lấy cho bảo bảo bò chơi.
Nghĩ đến đứa bé núc ních bò qua bò lại trên mặt đất, mắt mày Túc Miểu đã cong lên rồi, trong lòng mềm nhũn, như được ngâm trong chậu mật vậy.
Cô nóng lòng muốn cùng con gái tập bò học đi.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô thật lâu không tiêu tan, cả người giống như mặt trời nhỏ vậy, Ngũ Mộc Lan không khỏi cảm khái trong lòng, cô cháu dâu này thật tốt.
Có Miểu Miểu bên cạnh, Trường Thọ càng ngày càng sáng sủa rồi.
Những ngày tháng dưỡng thai thật buồn chán, nhưng Túc Miểu biết cách g.i.ế.c thời gian, có thể ngồi xem TV hoặc vẽ tranh một lúc, thêm vào đó, cô không từ bỏ ý định kinh doanh đồ cho phụ nữ mang thai, và đã bắt đầu nghiên cứu nội dung liên quan trong lĩnh vực này, còn làm điều tra nghiên cứu.
Nói một cách đơn giản, cô chỉ cho một ít kẹo và để những đứa trẻ xung quanh hỏi người lớn những câu trả lời mà cô muốn biết.
Cô đã sắp xếp thời gian của mình một cách tràn đầy.
Và cũng mong chờ ngày Túc An ra tháng.
Rất nhanh, Túc An đã hết thời gian kiêng cữ sau sinh, lúc này bụng Túc Miểu cũng đã bước sang tháng thứ bảy, thân thể trở nên rất nặng nề, cử động cũng không tiện, Hàn Lặc nghe nói cô sẽ đến thăm Túc An, liền nhíu mày.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Có việc gì gấp đến mức mà phải gặp cô ta vậy? Quan hệ của em và cô ta trở nên tốt đẹp từ khi nào vậy?"
Túc Miểu do dự hồi lâu mới nói: "... Em chỉ muốn hỏi vấn đề về quần áo của những sản phụ. Ý tưởng này đã luôn lởn vởn trong đầu rồi, không giải quyết em sẽ luôn bận lòng không dứt được."
Biết Hàn Lặc lo lắng nên cô giơ tay cam đoan: "Anh chỉ cần đưa em về Túc gia, em sẽ nhờ chị dâu đi cùng, như vậy anh yên tâm rồi chứ?"
Hàn Lặc nhíu nhíu lông mày, cảm thấy thật đau đầu!
Anh thật sự không nghĩ ra sao Túc Miểu lại đột nhiên hòa thuận với Túc An như vậy?
Nhưng nhìn thấy ánh mắt cương nghị cùng vẻ mặt khẩn cầu của cô, anh lại không nỡ từ chối, chỉ nói: "Được rồi, phải có người ở bên cạnh em đấy, biết không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-265-tieu-bao-bao-la-nhu-vay-sao.html.]
Túc Miểu đắc ý gật đầu: "Em thề!"
Ngày hôm sau, Hàn Lặc lái xe đưa cô trở về nhà, sau rất nhiều lời dặn dò mới yên tâm đi làm.
Ngô Hồng Ngọc cũng rất tò mò, hai người từ trước đến nay rất hòa thuận, nên cũng hỏi: "Em cùng Túc An giải hòa từ khi nào vậy?"
Túc Miểu nắm lấy tay Ngô Hồng Ngọc, thì thầm: "... Em không thể coi là bất hòa với cô ta, tất nhiên bọn em cũng không có gì mà hòa giải. Không phải bây giờ cô ta cũng vừa ra tháng sao, vì cha mẹ, không thể nào cả đời không qua lại xã giao được, nên em cũng không thể biết tin cô ta ra tháng lại không làm gì được."
Ngô Hồng Ngọc liếc nhìn chiếc hộp cô đang cầm trên tay kia, hỏi: " Tặng cái gì làm quà gặp mặt vậy?"
Túc Miểu lắc lắc cái hộp: "Một đôi vòng tay lục lạc cho đứa bé đeo chơi."
Thực ra cô cũng không biết tặng gì, chiếc vòng bạc này là do bà ngoại gợi ý.
Ngô Hồng Ngọc gật đầu. Vào ngày đứa nhỏ tắm ba ngày, cô ấy và Túc Trì đã đưa một miếng ngọc bình an.
Đắt hay không không nói, dù sao cũng là tấm lòng.
Hai chị em dâu chậm rãi đi đến nhà họ Tưởng, trời vẫn còn sáng sớm, nắng chưa ấm, Dương Hành đang bế cháu trai lớn đi dạo trong sân, còn chị Tú đang nấu ăn trong bếp.
Nhìn thấy hai người bọn họ, Dương Hành cười chào hỏi trước: "Miểu Miểu, bụng của cháu đã bảy tám tháng rồi phải không? Sao lại trở về nhà sớm như vậy?"
Túc Miểu cũng bất đắc dĩ: "Không còn cách nào nữa ạ, Hàn Lặc đi ra ngoài sớm, cháu cũng phải đi cùng lúc với anh ấy luôn."
Dương Hành: "Đến thăm An An sao? Con bé hơi yếu. Bây giờ vẫn đang nằm trên giường, bình thường phải ngủ đến chín giờ mới tỉnh."
Hai chị em dâu nhìn nhau, xem ra Túc An sống ở Tưởng gia rất tốt.
Túc Miểu nâng cao bụng, Dương Hành vội vàng mời cô vào nhà ngồi, tán gẫu một hồi, thấy trên lầu vẫn không có động tĩnh gì, bà định đích thân đi lên đánh thức Túc An, nhưng bị Túc Miểu ngăn lại.
Một lúc sau, trên lầu truyền đến tiếng khóc của một đứa bé.
Dương Hành cười bất lực: "Nhìn đi, không cần dì lên gọi, con nhóc này bắt đầu la hét rồi, mẹ nó không muốn cũng phải dậy cho con bú."
Túc Miểu: ...
"Bảo Bảo rất thích khóc sao?"
Điều này không chỉ khiến Dương Hành bật cười mà cả Ngô Hồng Ngọc cũng không thể nhịn được cười.
"Đứa bé còn nhỏ, không nói được, đói bụng sẽ cảm thấy khó chịu, đương nhiên phải khóc rồi."
Túc Miểu: !
Tiểu bảo bảo là như thế này sao?
Đột nhiên có một cảm giác không ổn.
Tác giả có chuyện muốn nói: Ta thật sự không hiểu, tại sao người ta không đối xử tốt với mẹ bầu vì chính sức khỏe của mẹ bầu, mà lại hoàn toàn vì thai nhi.