Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 270: Tã Bỉm
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:33:05
Lượt xem: 41
Cả ba nói chuyện một lúc, đứa bé lại bắt đầu khóc.
Túc Miểu nhìn đồng hồ, bắt đầu có chứng sợ hãi trước khi sinh.
Cô chỉ chỉ cô nhóc mập mạp nhắm mắt rú lên khô khốc nói: "Mới có một giờ thôi, không phải lại đói bụng chứ?"
“Làm sao mà đói nhanh như vậy, chắc là đái dầm rồi.” Túc An tiện tay cột tóc lại, xuống giường đi tới bên kia bế đứa nhỏ lên, ghé vào mũi người đứa bé ngửi: "Ồ, ị rồi."
Vừa đi ra ngoài, vừa mời Ngô Hồng Ngọc và Túc Miểu: "Hai người ăn sáng chưa? Nếu chưa thì cùng nhau ăn.”
Túc Miểu muốn nôn.
Tại sao cô ta có thể ngửi m.ô.n.g đứa bé rồi mặt không đổi sắc nói chuyện ăn cơm? Làm mẹ rồi, Túc An thay đổi quá nhiều, thật đáng sợ.
Đôi mắt và lông mày của cô nhăn lại với nhau, mũi cũng nhăn nhíu lại.
Nhìn vẻ mặt của cô, Ngô Hồng Ngọc biết cô lại nổi lên bệnh công chúa, buồn cười nói: "Em có biểu hiện gì vậy, người làm mẹ nào mà không như thế này? Đừng nói đến chuyện thay tã và rửa m.ô.n.g cho con, Bình Bình lúc nhỏ còn ị lên tay chị đây này. Ôi, tâm trạng của chị lúc đó ah ... "
"Chị dâu, tha cho em, đừng nói nữa."
Khuôn mặt hồng hào của Túc Miểu tái nhợt, cô không muốn nghĩ tới, nhưng lời nói của Ngô Hồng Ngọc quá mạnh mẽ, liều mạng bay vào lỗ tai cô, lúc này đầu óc cô chỉ toàn là phân.
Phân!!!
“Nếu đứa nhỏ trong nháy mắt đã ba bốn tuổi thì tốt rồi, cô sẽ dạy nó trở thành cô bé đáng yêu nhất.” Đứa trẻ sẽ không đái ị bậy trên người cô.
Túc Miểu thành kính cầu nguyện.
Ngô Hồng Ngọc đã phá vỡ sự mong đợi của cô với vẻ mặt nghiêm nghị: "Những đứa trẻ ba bốn tuổi thực sự rất dễ thương, nhưng chúng cũng rất lợi hại đấy. Ở độ tuổi này, chúng đang ở trong giai đoạn tò mò về thế giới. Chúng dường như hiểu hết những gì người lớn nói, có thể làm loạn, cái gì cũng cho vào miệng được, chỉ cần cái gì cầm được vào tay thì đều là đồ chơi, thậm chí những vũng bùn vũng nước trên đường chúng cũng có thể vui vẻ nhảy vào.”
Nghĩ đến những việc mà cô con gái lớn đã làm khi còn nhỏ, Ngô Hồng Ngọc vừa cười vừa nói.
Lúc nhớ lại thì thấy thú vị, nhưng lúc đó mỗi ngày cô ấy thực sự bị cô con gái giày vò.
Chỉ cần cô ấy hung dữ với nó, con gái cô sẽ lập tức rơi nước mắt, con bé sẽ nhìn cô ấy với ánh mắt ngây thơ, ngơ ngác. Khi Bình Bình khóc, Tô Trì sẽ không thể cầm lòng, chạy ra ngoài ôm con gái vào lòng, làm như cô ấy là mẹ kế chuyên bắt nạt con chồng vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-270-ta-bim.html.]
Túc Miểu nghe một hồi, bắt đầu xoắn xuýt.
Hình như có chút nghịch ngợm, nhưng nghe cũng rất làm người ta thích ah.
Túc An đang ôm đứa nhóc mũm mĩm đang khóc trên tay đi ở phía trước cũng dỏng tai lắng nghe lời của Ngô Hồng Ngọc, khi nghe đến chuyện anh cả rảnh tay sẽ giúp chăm sóc đứa trẻ, trong mắt cô ta nhanh chóng hiện lên tia hâm mộ: "Thật hiếm thấy một người đàn ông như anh cả. Chị dâu, chị thật hạnh phúc."
Có rất nhiều người đàn ông đối xử bình đẳng giữa con trai và con gái, nhưng cố gắng hết sức để dành thời gian chơi với con, dạy dỗ con cái thực sự không nhiều lắm, dù là tại hiện đại, người đàn ông nào chủ động chịu trách nhiệm nội trợ, cùng dạy dỗ con cái đều là động vật quý hiếm.
Ngô Hồng Ngọc nghe thấy sự phiền muộn trong lời nói của cô ta, sau khi nghĩ đến lời nói của dì Dương, cô ấy nhìn về phía phòng khách dưới lầu, thấy không có người mới nói: “Anh cả của em ngay từ đầu vốn không chu đáo như vậy. Đàn ông mà, tràn đầy nhiệt huyết trong công việc, về đến nhà không biết là cố tình hay là có chuyện gì, luôn không quan tâm đến chuyện trong nhà, có thể nằm yên sẽ nằm yên. Nhưng con người là như vậy, luôn có quá trình học hỏi và dung hòa, em phải dạy cho hắn biết em muốn hắn trở thành cái dạng gì và em phải cho hắn biết em cần hắn làm gì. Đối phương sẽ ngày càng đáp ứng được mong đợi của em."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàm ý muốn nhắc nhở cô ta muốn sống những ngày tốt lành, phải nói chuyện với Tưởng Lục thật tốt.
Túc An im lặng một hồi, cuối cùng nói: "Ừm."
Túc Miểu không nói chuyện, cô lén lút đưa tay sờ vào đôi má phúng phính của cô nhóc, thấy tiếng khóc của đứa trẻ ngừng lại, khóe miệng chảy nước miếng, cô cảm thấy chột dạ, nhanh chóng thu tay lại.
Nhìn lên, cô thấy Túc An và Ngô Hồng Ngọc đang nhìn mình chằm chằm.
Túc Miểu chớp chớp mắt, vô tội nói: "Không phải tôi, cho dù tôi không chọc con bé vẫn chảy nước miếng, thật sự!"
Túc An cười ha ha: "Đừng chọc con gái tôi, cô muốn chọc thì chọc đứa đang ở trong bụng cô.”
"Dì Tú, còn nước ấm không? Tiếu Tiếu ị rồi."
Dì Tú ở trong bếp đáp: "Có, đã chuẩn bị xong rồi."
Túc An nhận nước nóng, nhìn về phía cửa hỏi: "Mẹ ôm đứa nhỏ ra ngoài rồi sao?"
Dì Tú cười gật đầu: "Ừ, đi nói chuyện với mấy người bên cạnh. Tôi làm món sườn heo hầm củ sen cho cô rồi."
Nghe đến món sườn heo hầm củ sen, Túc An giật mình, tâm trạng thật sự rất phức tạp.
Cô ta có nhắc đến món này với Tưởng Lục một lần, nhưng không ngờ hắn còn nhớ rõ.
“Chị dâu, đưa cái tã trên ghế cho em.” Túc An rửa sạch sẽ m.ô.n.g cho đứa nhỏ, dùng khăn lau khô, sau đó đem tã lót ở dưới m.ô.n.g cô nhóc, nói nhỏ: “Nếu có tã bỉm không thấm nước thì tốt rồi."