Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 274: Dội gáo nước lạnh

Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:33:11
Lượt xem: 25

"Bụng của em đã hơn tám tháng rồi còn lăn qua lăn lại? Cho dù là muốn tăng lượng vận động, đi bộ là đủ rồi. Em nói xem động tác gập người vừa nãy, ngộ nhỡ dưới chân bị trượt thì bụng sẽ trực tiếp đập xuống đất ...haiz, Hàn Lặc đâu rồi?"

Túc Miểu một tay đỡ eo, chậm rãi ngồi trên xô pha: "Không phải lúc trước đã nói qua với mọi người rồi sao, anh ấy đi Hong Kong rồi."

"Ài, chị dâu, Túc An, hai người muốn ăn gì uống gì thì tự xuống bếp lấy nhé, em hiện tại tiếp đãi không nổi đâu."

Tập thể dục xong, cô chỉ muốn nằm nghỉ rồi chờ bụng mang đến cho cô bất ngờ.

Cô tập thế này không phải để giữ dáng mà còn để giải tỏa bụng, bụng càng to thì càng khó đi ngoài, đôi khi cô cảm thấy sắp đến rồi nhưng khi cô ngồi đến chân tê cứng cũng không có tác dụng.

Từ khi cô bắt đầu dành thời gian tập nhu thuật trở lại thì nó mới trở nên tốt hơn

Nhưng làm sao một người lớn như cô lại có thể nói những lời vớ vẩn thế này trước mặt người khác?

Vân Mộng Hạ Vũ

Đương nhiên là không được rồi.

"Nếu cô muốn tập, tôi sẽ nói Hàn Lặc trả lại cuốn sách sau khi tôi sinh xong. Còn không nếu bài yoga đó hữu ích, cô có thể xem trên phim."

Cô rất bình tĩnh, giọng điệu và biểu cảm đều rất tự nhiên, Túc An cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi.

Cô ta cảm thấy mình càng nói càng sai, nói ít đi thì tốt hơn.

Thậm chí còn cảm thấy bất lực.

Trước kia khi ở cùng Túc Miểu chỉ cần nói những câu khó nghe, nâng cao giọng để kích thích đối phương là được rồi, không liên quan gì đến thứ khác, hiện tại cô ta muốn làm người tốt, lại càng lo lắng hơn trước.

Việc xuyên sách này thật quá ấm ức rồi.

Đứa bé trong lòng Túc An đang ôm khăn khóc.

Thấy Túc Miểu không biết nhiều về phim ảnh, căn bản không quan tâm nhiều lắm đến những gì cô ta nói, lúc này cô ta mới cảm thấy mùa xuân trở lại một lần nữa, tay chân cũng trở nên ấm áp.

Nghĩ đến việc chính phải làm lần này, cô ta ngước mắt lên, nháy mắt với Ngô Hồng Ngọc.

Ngô Hồng Ngọc do dự vài giây, hình như có vẻ mất mặt: "Niếp Niếp, em nghĩ sao nếu chị từ chức để làm buôn bán?"

Túc Miểu cảm thấy thế nào?

Cô cảm thấy ổn.

Thời đại này không có quy định đáng ghét là con nhà buôn không được thi khoa cử, có quyền có tiền thì có gì không tốt?

Cô chính là người tục khí như vậy.

Cô không có ý định xấu, cũng không thách thức đạo đức pháp luật, cô chỉ cảm thấy việc làm việc chăm chỉ kiếm tiền để có một cuộc sống tốt là điều đương nhiên và cô không hề xấu hổ.

Thể diện của đơn vị quốc doanh làm sao sánh được với gà, vịt, cá trong cuộc sống hàng ngày?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-274-doi-gao-nuoc-lanh.html.]

Túc Miểu gật đầu khẳng định: "Muốn làm gì thì làm, chị dâu, chị định bắt đầu từ đâu?"

Nhưng đừng tìm cô để lấy ý kiến, tìm cô không bằng đi tìm Túc An thì tốt hơn.

Ngô Hồng Ngọc nóng bừng cả mặt, trấn tĩnh lại rồi sắp xếp ngôn ngữ: "Chị nghĩ đến Quảng Châu để nhập hàng về bán, nên tìm người hỏi qua rồi, giá sỉ quần áo ở đó rất rẻ, vài tệ một chiếc, nếu lấy hàng về An Nam chúng ta bán thì chắc sẽ bán được mười mấy hai mươi tệ. Mắt nhìn của chị không được tốt lắm, nhưng An An có mắt nhìn tốt, con bé chắc chắn có thể chọn được một món hàng tốt."

Túc Miểu không ngờ là chị ấy muốn bắt đầu từ việc mua đi bán lại, vì vậy vừa nghĩ tới liền hỏi: "... Trên đường có an toàn không?"

Gia đình họ xem tin tức mỗi ngày, so với Ngô Hồng Ngọc và Túc An, Túc Miểu chú ý hơn cả là chính sách của các tầng lớp thượng lưu và những việc xảy ra gần đây.

Có thể lên chương trình thời sự thường là một số sự kiện lớn.

Ngô Hồng Ngọc bị hỏi lập tức sửng sốt, cô ấy quay lại nhìn Túc An, nhìn thấy trong mắt Túc An cũng có cùng một sự nghi hoặc…

Không phải chỉ đi tàu để vận chuyển hàng hóa thôi sao? Có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Túc Miểu đỡ trán!

Hai người này đang dựa vào sự nhiệt tình để tìm kiếm sự đồng tình sao.

Cô thở dài: "Trên xe có người từ khắp nơi, có người tốt người xấu, hai người phụ nữ các người định làm việc này, lỡ trên đường bị lừa gạt, cướp giật thì sao? Chuyện mua bán này, tốt hơn là đến đó khảo sát trước.”

Túc An ngẩn người: "Không phải chứ? Trên xe không phải có bảo vệ sao?"

Trước khi xuyên sách, tất cả những gì cô ta thích xem là phim truyền hình thần tượng, một số kiểu ngược tâm của các ngôi sao nữ, hoặc tất cả các loại sư đồ luyến, đối với phim truyền hình thời dân quốc và phim truyền hình địa phương thời đó, cô ta chưa bao giờ xem.

Ngay cả cuốn tiểu thuyết này cũng nhiều lần bị nói là thiển cận, ngoại trừ tình tiết được viết trong cuốn tiểu thuyết, cô ta không biết nhiều về những khía cạnh khác. Ở thời đại của cô ta, việc đi lại bằng tàu cao tốc hoặc máy bay, thậm chí đi tàu hỏa màu xanh lá cây luôn rất an toàn.

Ngô Hồng Ngọc là một người thực sự sống trong thời đại này.

Ngay khi Túc Miểu nói ra, cô ấy đã hiểu ra rồi.

Cứ như thể có một gáo nước lạnh dội xuống từ đỉnh đầu.

Đúng là họ nghĩ quá đơn giản, chuyện buôn bán làm gì không có nguy hiểm được.

Một tháng này, cô ấy đã bí mật hỏi thăm người khác mới phát hiện ra người có khứu giác nhạy bén dám ra ngoài buôn bán ít nhiều được ăn thịt, dù tệ đến đâu thì những người uống canh cũng kiếm được nhiều hơn tiền lương c.h.ế.t trong nhà máy.

Cơn cuồng phong của thời đại đã trôi qua, cho dù là đầu heo cũng có thể mượn gió bay lên.

Ví dụ như Tường Lục, người chưa từng nghĩ đến buôn bán cũng có thể làm ăn như diều gặp gió.

Dì Dương còn nói hắn đi sớm về muộn vất vả thế nào, khi có người hỏi Tường Lục kiếm được bao nhiêu, bà chỉ giữ im lặng, khóe miệng nhếch lên cười, ai còn không đoán ra được?

Lúc đó Ngô Hồng Ngọc rất tò mò không biết rốt cuộc Tưởng Lục đang làm gì, nên đã tìm Túc An hỏi.

Loading...