Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 279: Đã bắt được người chưa
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:33:18
Lượt xem: 29
Hàn Lặc vừa mở cửa, vừa lấy từ trong cặp màu đen ra hộp nhung cùng màu.
Đôi mắt đào hoa đa tình tỏa sáng.
Anh tươi cười đi vào phòng.
Sau khi đến gần nhìn thấy trong phòng một mảnh tối đen, Hàn Lặc đặt cặp xuống, trong lòng có chút bất an.
Vừa vuốt vuốt hộp trang sức, vừa mang nghi hoặc đi tìm Đỗ Kim Sinh.
Biết được Túc Miểu trở về nhà mẹ đẻ ở, lẽ ra lúc này anh nên yên tâm mới đúng, nhưng không hiểu sao, nỗi lo trong lòng anh càng ngày càng nghiêm trọng, giống như có ngàn vạn sợi dây nhỏ kéo căng, kéo như muốn xé rách lớp da bên ngoài trái tim.
Hàn Lặc vội vàng trở lại phòng khách gọi điện thoại cho nhà họ Túc.
Điện thoại đổ chuông một hồi lâu mới có người bắt máy, một giọng trẻ con trong trẻo vang lên: "Alo".
Hàn Lặc: "Có phải là Nhạc Nhạc không? Gọi cô nhỏ đến nghe điện thoại.”
Ai ngờ cô bé "Oa" một tiếng khóc lên, nói không rõ ràng: "Cô út, cô út chảy máu, hu hu..."
Trái tim Hàn Lặc trong nháy mắt nhấc tới cổ họng, linh hồn cũng bị dọa rớt.
Chảy máu, tại sao chảy máu?
Các đốt ngón tay cầm micro của anh phồng lên trắng bệch, mạch m.á.u nổi lên, lý trí nhắc nhở anh đừng mong đợi một đứa trẻ năm hoặc sáu tuổi có thể giải thích rõ ràng tình hình, anh quyết định rất nhanh: "Nhạc Nhạc, cháu hãy nói cha hoặc mẹ đến nghe điện thoại, nếu họ không có ở đó, cháu hãy gọi chị gái của cháu tới nghe.”
“...... Vâng ạ.” Ở đầu bên kia, cô bé thút tha thút thít nói.
Sau đó, Hàn Lặc nghe được tiếng điện thoại bị ném lên bàn, tiếp theo là tiếng bước chân, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng Nhạc Nhạc đang gọi chị gái.
Anh mím chặt môi, lo lắng chờ tin từ đầu dây bên kia.
Bàn tay không biết từ lúc nào đã đổ đầy mồ hôi, đầu óc Hàn Lặc rối bời, thần kinh hoàn toàn suy sụp thành một sợi chỉ, giống như có thể đứt lìa bất cứ lúc nào.
Có lẽ sau một thời gian dài, hoặc có lẽ chỉ trong một thời gian ngắn, ai đó nhặt micro lên.
“...... Có phải là dượng không?”
Hàn Lặc buồn bực: "Ừm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bình Bình run giọng nói: "Dượng út, cô của cháu hình như sắp sinh em gái, bà nội và mẹ đưa cô đến bệnh viện quân khu, ba cháu cũng đi cùng, bọn họ hiện tại còn chưa về…"
Hàn Lặc chưa nghe xong đã trực tiếp cúp điện thoại.
Trong lòng anh rất loạn rất hoảng hốt, nhưng anh biết, mình phải cố giữ sự tỉnh táo.
Vợ của anh, con gái của anh, vẫn đang chờ đợi anh trong bệnh viện.
Anh không ở bên cạnh các cô, Túc Tiểu Meo yếu ớt không biết sẽ sợ hãi thế nào.
Sắc mặt Hàn Lặc tái nhợt, cả người đều là mồ hôi lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-279-da-bat-duoc-nguoi-chua.html.]
Anh luống cuống tay chân tìm ra quần áo nhỏ chăn nhỏ mà Túc Miểu đã chuẩn bị sẵn, lại mang cho Túc Miểu hai bộ quần áo, mới cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài. Chiếc xe như mũi tên rời dây, lao đến bệnh viện quân khu với tốc độ như bay.
Trong lúc đó, tại phòng bệnh, Túc Trì bị hỏi đến bối rối: "Thật sự quên mất, con chạy đến đồn cảnh sát, gọi điện thoại cho ba rồi nhanh chóng trở về.”
Liễu Ngọc Tú thực sự không biết phải nói gì với hắn.
Tức giận nói: "Vậy anh còn không mau đi.”
Hơn ba mươi tuổi rồi, làm việc gì cũng lộp chộp như vậy? Liễu Ngọc Tú ghét bỏ trừng mắt nhìn Túc Trì.
"Dạ, con hiện tại đi ngay." Túc Trì gật đầu, đi hai bước lại lui về, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Mẹ, số máy BP của hắn con cũng không biết, làm sao liên lạc được?”
Hai mẹ con đang trừng mắt nhìn nhau, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Liễu Ngọc Tú quay đầu lại nhìn.
Hàn Lặc bôn ba mệt mỏi, mắt đỏ ngầu đi vào.
“Tiểu Hàn!”
Sau một chút ngạc nhiên, bà hưng phấn bước lên phía trước.
Nhận lấy cái túi lớn mà Hàn Lặc mang đến, mở ra nhìn thoáng qua, là quần áo của người lớn và trẻ nhỏ, nhận thấy tâm trạng của Hàn Lặc đang rất dồn nén, bà vội vàng hạ giọng nói cho anh nghe về tình hình của Túc Miểu: "Con bé đang ngấm thuốc mê, bác sĩ nói có lẽ phải đợi khoảng hai tiếng đồng hồ mới tỉnh lại.”
"Dạ."
Liễu Ngọc Tú: "Không có việc gì, con đừng nóng vội.”
"Cảm ơn mẹ."
Hàn Lặc trầm mặt, chậm rãi đi tới trước giường bệnh.
Nhìn người phụ nữ trên giường tiều tụy chật vật, mặt không còn chút m.á.u nằm trên giường, lòng anh đau nhói.
Trước khi anh rời đi, cô vẫn khỏe mạnh, khí sắc hồng nhuận có thể tung tăng nhảy nhót, ỷ vào việc mình không làm gì được mà cô làm nũng khoe khoang vô lại, không nghĩ tới anh mới đi chưa tới mười ngày, cô đã suy yếu đến mức nằm trong bệnh viện.
Hàn Lặc run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô.
Giọng nói đều đều đến đáng sợ: "Còn ít nhất ba tuần nữa mới đến ngày dự sinh, làm sao Miểu Miểu lại sinh con trước thời hạn?”
Túc Trì giải thích tường tận sự việc, đồng thời nói về việc trình báo vụ án.
Trong lúc anh nói chuyện, Hàn Lặc chăm chú lắng nghe, vẫn không hé răng, đợi đến khi anh nói xong, Hàn Lặc mới hỏi: "Người bắt về đồn cảnh sát rồi sao?”
Túc Trì: ...
"Không rõ ràng lắm, anh báo án xong vội trở về bệnh viện."
Hàn Lặc gật đầu, biết nên có nặng nhẹ, anh nghiêng đầu nhìn người vợ vô cớ chịu tội, ẩn nhẫn lửa giận, nói: "Hiện tại em đã trở lại, em sẽ ở chỗ này trông chừng cô ấy. anh cả, trước tiên anh đưa mẹ về nghỉ ngơi, thuận tiện kiểm tra giúp em người gây rắc rối là ai, có bị giam giữ theo quy định của pháp luật hay không.”