Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 281: Con gái tôi có ổn không

Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:33:21
Lượt xem: 57

Hàn Lặc đi tìm bác sĩ trước, hỏi tình trạng sức khỏe của vợ con.

"Vận khí cũng không tệ lắm, khi ngã xuống cũng không tính là quá mạnh, trước kia vợ cậu mỗi ngày đều bảo trì lượng vận động không nhỏ, lượng dinh dưỡng cũng rất đầy đủ, người lớn và trẻ con đều nuôi không tệ. Đến nay đứa bé vẫn chưa phát hiện triệu chứng gì, y tá vừa cho bé ăn sữa bột một lần, sau đó quan sát trong lồng ấp vài ngày, chờ trọng lượng cơ thể đạt 2,5 kg, khả năng hấp thụ vượt qua kiểm tra, có thể thích ứng với nhiệt độ bên ngoài là có thể rời khỏi lồng ấp.”

Hàn Lặc gật đầu.

Sau khi cảm ơn bác sĩ, anh được y tá hướng dẫn đến phòng sơ sinh.

Hai mắt anh xuyên qua cái lồng trong suốt, nhìn cục cưng nhỏ bằng cái nắm tay màu đỏ hồng nằm bên trong, hốc mắt nóng lên.

Trên cơ thể nhỏ bé là một cái đầu lớn hơn một chút.

Đầu lớn gần như bằng một phần ba chiều dài cơ thể, toàn thân đỏ bừng, giống như bị nướng chín, da mỏng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu, móng tay và tai đều mỏng mà trong suốt, tóc càng thưa thớt.

Tứ chi mềm mại nhỏ bé nằm thẳng, giống như một con ếch nhỏ xoay người. Khoang mũi, rốn, trên n.g.ự.c đều nối liền với những ống truyền rất nhỏ...

Nhìn con gái không lớn hơn lòng bàn tay bao nhiêu, một người đàn ông to lớn như anh lập tức bật khóc ngay tại chỗ.

Hàn Lặc: "Con gái tôi có ổn không?”

Anh lớn lên tuấn tú, cao lớn, nhưng lúc này cũng rơi nước mắt, sự dịu dàng của một người đàn ông là điều khiến người ta cảm động nhất.

Nhịp tim của y tá tăng nhanh, mất rất nhiều công sức mới dời sự chú ý khỏi mặt anh, nói: "Đồng chí Hàn, anh yên tâm, sức sống của con anh rất ngoan cường, không bao lâu nữa sẽ giống như đứa bé đủ tháng sinh ra.”

Hàn Lặc: "Cô có chắc về điều đó không?”

“......”

Y tá nhìn vẻ mặt ‘Cô dám lừa gạt tôi, sau này tôi sẽ tìm cô gây chuyện’, mà nụ cười cứng đờ.

“...... Vâng.”

Xác nhận rằng cô ta không nói dối, Hàn Lặc quay đầu nhìn con gái mình.

Cũng mặc kệ cô bé có nghe được hay không, anh nhẹ nhàng nói: "Ngoan ngoan, cha mẹ chờ con ra ngoài, con giống ba như vậy, nhất định sẽ rất kiên cường, đúng không?”

Ý tá: "..."

Giống ở đâu vậy?

Chân trước lãnh khốc vô tình lấy ánh mắt uy h.i.ế.p cô ta, chân sau lại vô cùng ôn nhu nhìn bảo bối rồi lẩm bẩm, con trai thứ hai của nhà họ Hàn này không phải bị bệnh nặng chứ.

Sau khi Hàn Lặc nói chuyện xong với con gái cưng, không thèm liếc mắt nhìn y tá bên cạnh mà đi ra sảnh tầng một, lần lượt gọi điện thoại cho nhà họ Hàn và nhà họ Đàm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đại Nghiệp không có ở nhà, người nhận điện thoại là Hàn Thành Tuyết.

Từ khi biết được bí mật lớn của nhà họ Hàn, anh cả lại bị lưu đày đến bộ đội biên phòng, sự kiêu căng kiêu ngạo của Hàn Thành Tuyết thoáng cái đã bị đè xuống.

Cô ta không tin những gì anh cả nói rằng Hàn Lặc biết chuyện Đàm Mỹ Phân ngoại tình với anh ta, cô ta chỉ cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với Hàn Lặc.

Bởi vậy sau khi sự việc xảy ra, Hàn Thành Tuyết không còn gọi anh là "lão tứ, lão tứ" nữa, đến mức nhìn thấy Hàn Lặc sẽ lập tức né tránh.

Bất ngờ nghe thấy điện thoại của Hàn Lặc, hồi lâu cô ta cũng không có phản ứng gì.

Tương tự như vậy, Hàn Lặc cũng không có ý định trò chuyện với cô ta, chỉ nói cô ta nhớ chuyển lời cho ông già rằng con gái của anh đã được sinh ra, sau đó trực tiếp cúp máy.

Bên ông bà ngoại thì giải thích chi tiết hơn.

Nghe được Túc Miểu bị người làm hại, hiệu trưởng Ngũ nhất thời tức giận, lập tức gọi điện thoại cho tổng cục công an An Nam hỏi thăm tiến độ vụ án.

Gọi xong cuộc điện thoại này mới biết, cảnh sát do đồn cảnh sát cử đến đang giằng co ở khu nhà.

Nghi phạm bên kia nhất định phải chờ tin tức của bệnh viện, xác nhận tình hình của Túc Miểu, đồng thời yêu cầu đồn cảnh sát bên này tiếp nhận hoà giải, bọn họ họ muốn thương lượng với nhà họ Túc.

Cảnh sát cũng đang khó xử.

Cảnh sát nhận được thông báo của cấp trên, cắn răng bắt Phùng Vân Chi.

Hàn Lặc gọi điện thoại xong, trở về phòng bệnh ở cùng với vợ.

Gần chín giờ, dì Đỗ đưa cơm đến, Túc Miểu sau khi dùng xong cơm lại mệt mỏi, bắt đầu buồn ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-281-con-gai-toi-co-on-khong.html.]

Đến hơn mười giờ tối, lại có một sản phụ sắp lâm bồn được đưa vào, đi cùng là một bà già ồn ào.

Lo lắng Túc Miểu nghỉ ngơi không tốt, Hàn Lặc lại đi tìm người đổi sang phòng bệnh đơn.

Anh và Túc Miểu đều không ở trong hệ thống bộ đội, đương nhiên không có đãi ngộ như Hàn Đại Nghiệp.

Nhưng dù sao cũng là người nhà họ Hàn, cho dù anh rất khiêm tốn, cũng chưa bao giờ lấy thân phận người nhà họ Hàn nói chuyện, nhưng trải qua chuyện Hàn Đại Nghiệp bị thương phải nhập viện, bệnh viện quân khu từ trên xuống dưới coi như đã quen mắt với Hàn Lặc.

Hơn nữa anh sẵn sàng chi tiền, chuyện đổi phòng bệnh coi như thuận lợi.

Túc Miểu vốn sắp ngủ thiếp đi, sau khi đổi phòng bệnh đột nhiên lại thanh tỉnh một lúc.

Cô ngược lại muốn tiếp tục ngủ, nhưng vừa nằm xuống, Hàn Lặc đã ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cô.

Thật sự làm cho cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan.

“...... Anh cũng ngủ đi.”

Hàn Lặc giúp cô lấy chăn: "Em ngủ đi, anh sẽ trông chừng em.”

"Ngồi xe lửa một ngày anh không mệt sao?"

Hàn Lặc lắc đầu: "Chỉ cần nhìn em, anh sẽ không mệt mỏi.”

Túc Miểu:...

Cô chớp chớp mắt, cảm thấy không thể không nói rõ.

Túc Miểu: "Anh cứ nhìn chằm chằm vào em như vậy, em không ngủ được.”

Hàn Lặc giật mình, tức giận véo mặt cô: "Không có lương tâm.”

Túc Miểu sao không biết anh bị sự kiện bất ngờ lần này dọa sợ, có chút lo được lo mất. nhưng mà đời người khi còn sống, làm sao có thể không gặp phải một ít chuyện ngoài ý muốn, chẳng phải đã kết thúc, không có chuyện gì rồi sao?

Cô kéo tay Hàn Lặc xuống, dùng sức nhéo nhéo.

"Em thực sự rất tốt, bác sĩ nói em mạnh mẽ như trâu, không yếu đuối như anh nghĩ đâu."

Nói xong, Túc Miểu tinh nghịch chớp chớp mắt, làm nũng nói: "Rốt cuộc anh có ngủ không? Anh không ngủ em cũng không ngủ, chúng ta đấu xem ai chịu đựng được lâu hơn.”

Hàn Lặc nhìn cô, không nói gì.

Túc Miểu lại lắc lắc ngón tay anh.

Anh thở dài một tiếng: "Chỉ biết uy h.i.ế.p anh, Túc Tiểu Meo, em có thể có chút tiền đồ không?”

Túc Miểu hé miệng: "Bởi vì em biết anh sẽ sợ em tức giận bốc hỏa. Còn nữa, chờ bảo bối lớn lên một chút, anh đừng ở trước mặt con bé mà hét như vậy, em sẽ không còn sự uy nghiêm của người mẹ.”

Hàn Lặc: "Em thực sự lắm yêu cầu.”

Túc Miểu: "Vậy anh có nghe không?”

Vấn đề này Hàn Lặc làm như không nghe thấy, đứng dậy kéo một cái giường trống khác lại đây, để cho hai cái giường bệnh hợp lại với nhau.

Túc Miểu: "... Làm vậy không tốt lắm đâu?”

Hàn Lặc: "Không sao, anh muốn ôm em ngủ.”

Lần này anh quả thật bị dọa không nhẹ, một giây không chạm vào nhiệt độ cơ thể cô, lòng anh sẽ cảm thấy trống trải.

Túc Miểu bị hành động của anh làm cho không có biện pháp, muốn cười, mắt lại có chút đỏ lên, cô cúi đầu yên lặng bình phục tâm tình một chút, mới ngẩng đầu.

Trêu ghẹo nói: "Còn nói em thích làm nũng, anh mới đúng!”

Ai ngờ Hàn Lặc gật đầu, nghiêm trang nói: "... Vậy thì sao? Chỉ có phụ nữ mới có thể làm nũng, đàn ông thì không được à?”

Túc Miểu: !!!

Được được được, người đàn ông làm nũng...

Chậc chậc.

Loading...