Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 294: Bố chồng cô khá tàn nhẫn.
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:39:57
Lượt xem: 42
Mọi người còn chưa kịp mở miệng, Túc Miểu lập tức bổ sung: "Mọi người, giúp tôi b.ắ.n hắn, đưa hắn tới đồn cảnh sát ở đường Trạng Nguyên, tôi sẽ cho mọi người một đồng phí cảm ơn. Chúng ta đến đồn cảnh sát một chuyến cũng không ảnh hưởng gì, chỉ tốn của mọi người mười phút thôi."
Trong xe im lặng chừng mười giây.
Người đàn ông bỉ ổi kia lúc đầu còn đắc ý, không ngờ cô lại ra mặt như vậy, lập tức hoảng sợ.
Hét lớn: "Bác tài, dừng lại, tôi muốn xuống xe."
Khi hắn ta hét lên, những người xung quanh đã tỉnh táo trở lại.
Ai đó đã đá hắn ta ngay lập tức, bước tới giữ hắn lại.
Một người phản ứng, những người khác vây quanh, có người thúc giục tài xế: "Bác tài, quay xe, loại người vô lương tâm này phải đưa về đồn cảnh sát, để mấy người trong đó dạy cho hắn một bài học, còn có thể để lại tiền án."
Tác phong bất chính, cái mũ này chụp xuống thì tài xế xe buýt cũng không thể nói không. Dù sao đợt nghiêm trị lúc này vẫn chưa kết thúc, người đàn ông kia có thể ngồi tù vì tội "xâm phạm phụ nữ" trên phố chứ đừng nói là cố ý khiếm nhã?
Đây không phải là ngược gió sao?
Thấy mọi việc đang đi theo chiều hướng xấu nhất, người đàn ông vội vàng cầu xin lòng thương xót, phạm sai lần đầu, trong lòng đầy hối hận, giàn giụa nước mắt.
Không khí trong xe thoải mái và vui vẻ hơn.
Không ai nghi ngờ liệu Túc Miểu có giữ lời hứa hay không, cô mặc một bộ quần áo đơn giản, không trang điểm nhưng đứng ở đó khiến người ta nghĩ cô xuất thân từ một gia đình giàu có.
Nghĩ chậm 10 phút đã có thể kiếm được một đồng, mọi người đối với cô rất thân thiện.
Ai đó nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho cô.
Anh ta cũng khen cô dũng cảm, dám vạch trần bộ mặt thật của kẻ xấu...
Kỳ thật Túc Miểu cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà hiện tại không phải thời điểm mọi người đi làm, trên xe cũng không có người muốn rời đi, nếu không lại cãi cọ.
Xe buýt chạy đến đồn cảnh sát đường Trạng Nguyên, hai người đàn ông vạm vỡ hộ tống người đàn ông xấu xa kia xuống xe, Túc Miểu giải thích tình hình với cảnh sát, hắn ta bị giam giữ, cô trả thù lao cho mọi người như đã hứa.
Sự việc này ít nhiều ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Nó thôi thúc cô về nhà.
Nhưng do dự một hồi, cô vẫn vượt qua được cảm xúc không muốn ra ngoài giao tiếp với người khác.
Cô không thể vì gặp một người ghê tởm mà không ra ngoài trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Sau một hồi tự động viên, Túc Miểu lại lên xe buýt, đi đến trại an dưỡng.
Trại an dưỡng An Nam nghe thật êm tai, nhưng thực chất nó là một viện tâm thần.
Sau khi Túc Miểu đi vào, cô nói với y tá ở quầy lễ tân mình muốn đến thăm Đàm Mỹ Phân, y tá ở quầy lễ tân liên lạc với ai đó bằng bộ đàm, sau đó một y tá trẻ hơn đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-294-bo-chong-co-kha-tan-nhan.html.]
Dẫn Túc Miểu đến phòng bệnh ở tầng ba.
Có một cửa sổ lớn ở góc cầu thang, Túc Miểu liếc xuống.
Hơn chục người mặc đồ bệnh nhân, có người ngồi xếp bằng dưới gốc cây như ngồi thiền, bộ dạng như cao nhân, có người ngồi chồm hổm nhảy nhót như ếch, còn có một người đang giơ ngón tay lên hát gì đó…
"Họ là...?"
Y tá nhìn lướt qua, cười nói: "Những người này tốt hơn chút."
Túc Miểu không hiểu "tốt" này có nghĩa là gì, có nghĩa là họ không bị bệnh sao? Thế thì Đàm Mỹ Phân vẫn ổn, đầu óc bà không có vấn đề gì cả.
Thấy cô không hiểu, nụ cười của y tá càng sâu, cô ấy giải thích: "Tuy đầu óc không tỉnh táo, nhưng tính tình bình tĩnh không hung dữ. Những người động một chút là đánh người chúng tôi sẽ không cho ra khỏi phòng."
Nói xong, Túc Miểu trầm ngâm.
Cô hỏi: "Đàn Mỹ Phần không thể ra ngoài tắm nắng sao?"
Y tá cho biết: "Đàm Mỹ Phân đang ở tầng ba. Tâm trạng của bà ấy không được tốt. Bà ấy không chỉ tấn công nhân viên y tế nhiều lần mà còn có xu hướng tự làm hại mình. Bác sĩ thường để bà trên giường bệnh."
Lo lắng rằng cô hiểu lầm bệnh viện đối xử thô bạo với bệnh nhân, y tá giải thích: "Cái này cũng là để bà ấy không làm tổn thương chính mình".
Túc Miểu gật đầu.
Trong khi nói chuyện, hai người đã lên đến tầng ba.
Phòng của Đàm Mỹ Phân là phòng thứ ba bên trái cầu thang, Túc Miểu vừa đặt tay lên nắm cửa thì bị y tá chặn lại.
…??
Cô thấy cô y tá nhìn trộm qua cửa sổ trên cửa trước, như thể đang quan sát tình hình bên trong.
Sau khi chắc chắn người đã được khóa lại, cô ấy lấy chìa khóa mở cửa.
Túc Miểu nhìn thấy thì sửng sốt, không khác gì bỏ tù tội phạm, bố chồng khá tàn nhẫn.
Khi bước vào phòng, thậm chí cô còn c.h.ế.t lặng hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đàm Mỹ Phân, người ra ngoài nhất định phải tỉ mỉ gọn gàng, giờ đầu tóc rối bù, hoảng loạn nằm trên giường, hai tay bị trói bằng vải, một chân bị còng vào cột giường, nửa thân trên cũng bị trói cố định trên giường.
Thấy Túc Miểu cùng y tá đi vào, ánh mắt Đàm Mỹ Phân kinh ngạc sáng lên, ngẩng đầu nhìn về phía sau.
Lúc Túc Miểu đi vào, y tá đóng cửa lại: "Đừng lại gần, nếu bà ấy cử động thì ấn vào đây." Cô ấy chỉ vào nút bấm trên vách tường cạnh cửa: "Chuông vừa reo, chúng tôi sẽ đến ngay."
Túc Miểu gật đầu: "Cám ơn."
Y tá: "Không sao đâu, bệnh nhân tâm thần mà, ai cũng như nhau thôi."