Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:40:01
Lượt xem: 29
Túc Miểu không biết rằng Đàm Mỹ Phân đã thực sự kể ra chuyện của bà ta và Hàn Thành Thanh.
Lúc này, cô đang thong thả chờ xe buýt đi về.
Khi quay lại, không có nhiều người trên xe buýt số 3. Lúc đến cô đứng suốt chuyến đường, khi quay lại cô được ngồi.
Khi cô về nhà Hàn Lặc đã tan sở.
Cửa vừa mở ra, đã thấy Hàn Lặc ôm tiểu Ngư trong lòng đi tới đi lui, liên tục trêu ghẹo bé con, Túc Miểu nhíu mày, mấy bước đi tới, ôm tiểu Ngư từ trong lòng anh, ôm con bé đi vào nhà, vừa đi vừa nhỏ giọng than thở: "Trong sân nhiều hoa cỏ cây cối như vậy, không sợ đứa nhỏ bị muỗi đốt sao?"
"Con bé mới một tháng tuổi, anh bế nó ra ngoài làm gì, nhỡ nó cảm lạnh thì sao?"
Hàn Lặc đi theo sau cô: "Không có gió, anh đã hỏi rồi, ra tháng có thể bế cục cưng ra ngoài, anh dẫn con bé ra ngoài tắm nắng thì có gì không tốt, em xem con bé có vui không."
Túc Miểu rũ mắt nhìn xuống.
Ôm đứa trẻ nằm xuống, cô một tay đỡ đầu đứa trẻ, một tay đỡ mông, để miệng đứa nhỏ cách n.g.ự.c rất gần, có lẽ là ngửi thấy mùi sữa quen thuộc, bé con liền đập cái miệng nhỏ vào n.g.ự.c cô.
"Dì Viên cho Tiểu Ngư ăn sữa bột chưa? Hình như rất đói."
"Có sao?" Hàn Lặc đuổi theo, cùng Túc Miểu sóng vai đi tới, thấy con gái thật sự đói bụng, móng tay mềm mại đã bắt đầu hướng tới trước n.g.ự.c cô: "Ồ, hình như đói thật."
Nói xong, anh nhe răng cười lộ ra hàm rang trắng bóng: "Con gái của chúng ta thật ngoan. Nhìn xem, đói không khóc, tự đi kiếm ăn, thật ra dáng đại tướng quân nha."
Túc Miểu chạy về phòng cho con bú, không cho anh nói bậy.
"Nè, em đừng im lặng như vậy."
Túc Miểu không quay đầu lại: "Biết rồi, giống đại tướng quân."
Bé con rõ ràng là một tiểu cô nương ngoan ngoãn, sau này nhất định sẽ là một người tài giỏi, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, giống đại tướng quân chỗ nào?
Túc Miểu ngưỡng mộ những người lính, nhưng cô không muốn con gái mình trở thành một người lính trong tương lai.
Vất vả bao nhiêu còn không được về nhà.
Cô sẽ phải lo lắng cho con bé mỗi ngày, vậy không được, con gái cô phải làm những việc khác.
Cô thầm nhủ trong lòng không nói ra, Hàn Lặc không nhịn được cười: " Túc Tiểu Meo, con gái của chúng ta mới một tháng tuổi, còn chưa đến mười tuổi, không phải còn quá sớm để nghĩ về tương lai của con bé sao?"
"Còn sớm sao?" Túc Miểu ôm con ngồi xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn Hàn Lặc: "Còn đứng đó làm gì, vào phòng tắm lấy khăn tắm, nhớ lấy nước ấm làm ướt."
Hàn Lặc sững sờ hai giây: "Khăn tắm làm gì? Không phải đang cho con b.ú sao?"
"Em mới từ bên ngoài trở về, trên người toàn là mồ hôi, đương nhiên phải lau." Chuyện đơn giản như vậy, anh sao có thể không nghĩ tới?
Túc Miểu suýt chút nữa đá vào m.ô.n.g anh.
Hàn Lặc vỗ trán: "Xem anh kìa, ngốc ghê!"
Xoay người đi làm ướt khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-297.html.]
Túc Miểu nhìn bóng lưng của anh, cười to nói: "Hừ, anh thật đúng là ngu ngốc."
"Này, bé con, Tiểu Ngư, đừng lo, chúng ta có thể uống sữa sớm thôi."
Cô nắm lấy bàn tay đầy thịt của bé con, bàn tay của đứa trẻ quá nhỏ, chỉ có thể nắm lấy một ngón tay của cô và siết chặt nó.
Đầu nhũ bị quần áo phủ lấy, bé con lấy gặm gặm trên áo, thật lâu sau cũng không có sữa, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, giống như sắp khóc.
Túc Miểu lo lắng kêu lên: "Anh ở trong đó làm cái gì vậy, mau tới đây."
"Tới đây!" Hàn Lặc cầm chiếc khăn tắm đã được vắt ráo nước trong tay, ra hiệu cho Túc Miểu vén quần áo lên: "Em giữ con bé, đừng để con bé lắc đầu lung tung, anh lau cho em."
Bé một tháng tuổi đầu to thân mình nhỏ, nặng đầu, trong xương chất keo nhiều, cơ kém phát triển, sức yếu, nếu để bé vận động dễ bị trẹo cổ.
Biết rõ lợi hại, Túc Miểu vén áo lên, Hàn Lặc giúp cởi áo lót.
Về phần hai vợ chồng, cho dù thân mật đến đâu, đã sinh con, giờ xấu hổ sẽ trông rất giả tạo.
Nhưng mặt Túc Miểu vẫn đỏ như ánh hoàng hôn trên bầu trời.
Cô cúi đầu thấp giọng thúc giục: "Lau xong chưa?"
Hàn Lặc một tay đặt ở dưới n.g.ự.c trái, một tay cầm khăn lông nhẹ nhàng lau, mồ hôi trước n.g.ự.c Túc Miểu đã không còn, nhưng mồ hôi anh đổ đầm đìa.
"... Được rồi."
Túc Miểu vừa nghe thấy giọng của anh trở nên trầm hơn, đã biết trong đầu anh lúc này nhất định đang tràn ngập cái gì, nửa người trên lập tức lui về phía sau, cứu lấy n.g.ự.c mình từ trong tay anh: "Chậm chết, không nghe con bé đang khóc sao?"
Nói khóc cũng không phải, con bé chỉ ậm ừ khe khẽ, vẻ mặt khó chịu.
Túc Miểu ôm bé con thật chặt.
Con bé đánh hơi, tìm thấy chính xác vựa lúa của mình và bắt đầu uống sữa.
Hàn Lặc ngồi xổm trước mặt Túc Miểu, nhìn bàn tay nhỏ bé của con gái mình nắm lấy làn da trắng như tuyết, trong mắt lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, yết hầu của anh khó khăn lăn lộn: "Còn một bên phải chưa được xoa."
Sợ cô biết mình giở trò, Hàn Lặc ho khan hai tiếng, giả vờ nói: "Bác sĩ nói, phải luân phiên cho b.ú hai bên, như vậy đứa bé mới có đủ dinh dưỡng. Cũng có thể ngăn ngừa viêm tuyến sữa."
Túc Miểu cho anh một cái liếc mắt.
"Biết rồi."
Nói xong, cô làm bộ như anh dũng hy sinh: "Anh giặt khăn tắm lại đi."
Hàn Lặc hai mắt sáng ngời: "Được!"
Con gái cô không ham ăn lắm, ăn no chắc chắn sẽ còn dư, có lẽ anh sẽ tìm cách giúp cô giải quyết khó khăn, giải quyết khẩu phần ăn thừa.
Nếu Túc Miểu biết anh muốn giành sữa của con gái mình, nhất định sẽ gọi anh là đồ vô liêm sỉ.
Trên thực tế, khi một người đàn ông không biết xấu hổ, không ai có thể ngăn cản anh ta, và anh thực sự đã thành công.
Vân Mộng Hạ Vũ