Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 302: Sang tên nhà
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:30:20
Lượt xem: 37
Về đến nhà, bên chỗ Thái Phán Lan gọi điện tới.
Tin tốt lành xua tan sự nghẹn lại ở cổ họng, xua tan sự phiền muộn kia.
“Thật chứ, hai vạn hai bọn họ đồng ý mua sao?” Túc Miểu nghĩ sẽ có một khoảng thời gian bế tắc.
Thái Phán Lan ở đầu dây bên kia đắc ý nói: “Em cũng không nhìn xem chị là ai, có làng trên xóm dưới có ai không biết Thái Phan Lan này cơ chứ? Quan hệ này đan xen quan hệ kia, lặp đi lặp lại, con trai vợ chồng già kia lại liên tục thúc giục, trì hoãn cho tới bây giờ không sốt ruột sao?”
“Hôm nay có thời gian qua đây làm thủ tục không? Nếu có chị sẽ hẹn người ta, một tay giao tiền một tay giao sổ.”
Túc Miểu cầu còn không được.
“Được thôi, em rảnh, hẹn mọi người ba giờ ở cục quản lý bất động sản.”
Thái Phán Lan: “Được, chị đi nói với họ.”
Cúp máy, Túc Miểu trước tiên vào phòng nhìn đứa nhỏ, cũi được phủ một lớp vải mành chống muỗi, con bé ngủ rất ngon, miệng nhỏ hơi he hé, tiếng ngáy nhỏ thật dễ thương.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Dì Viên, cháu còn phải ra ngoài, lát nhớ cho con bé ăn sữa bột nhé.”
Dì Viên: “Được, tôi biết rồi.”
Túc Miều thậm chí còn không có thời gian thay quần áo, cứ thế cầm sổ tiết kiệm đi ra ngoài.
Vốn dĩ muốn qua ngân hàng rút tiền, đến lúc đem tiền đi chuyển nhượng cô chợt nghĩ đến Hồng Kông mà khi trước Hàn Lặc nói, nói sự khác nhau về tiền giấy ở bên đấy. Không khỏi thắc mắc những gia đình đi Mỹ bọn họ sử dụng kiểu gì. Có dùng nổi nhân dân tệ không, nếu như không được mà cô lại rút hết chẳng phải rất mất thời giờ sao?
Sau nhiều lần cân nhắc, vẫn quyết định gặp mọi người rồi hỏi bọn họ xem quyết định như thế nào.
Lúc trước, khi sang tên căn nhà ở ngõ Văn Hóa, Túc Miểu đã đến cục quản lý bất động sản.
Lần này rẽ vào dăm ba lần, ấn tượng mơ hồ cộng với mạnh dạn hỏi đường, khoảng hai giờ năm mươi đã tìm được.
Đứng cửa phòng của cục đợi vài phút, Thái Phán Lan cùng với một bà chị tầm bốn mươi dẫn theo cặp vợ chồng già từ từ tiến đến.
Túc Miểu vẫy tay.
Thái Phán Lan vui vẻ đáp lại, giới thiệu Túc Miểu với vợ chồng già: “Đây là cô gái muốn mua nhà của hai người, nhìn xem, nhã nhặn, có văn hoá.”
Túc Miểu cong môi cười rạng rỡ.
Thái Phán Lan nói tiếp: “Túc Miểu, đây là ông Trần, bà Từ, nào, chúng ta vào việc đi, đừng đứng đó nữa. Nhân tiện, cô đã mang đủ tiền chưa?”
“Ông Trần, bà Từ, xin chào.” Chào hỏi xong, Túc Miểu trình bày suy nghĩ của mình.
Ông Trần gật đầu tán thưởng: “Cô gái này cũng còn trẻ, suy nghĩ lại khá chu đáo, nước Mỹ dùng tiền Mỹ, nhân dân tệ không dùng được, cô không rút là đúng, lát nữa chúng tôi sẽ trực tiếp tới ngân hàng hoàn tất thủ tục chuyển khoản vào sổ tiết kiệm của chúng tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-302-sang-ten-nha.html.]
Sau khi kết thúc họ sẽ tìm thời gian đổi nhân dân tệ thành đô la Mỹ theo tỷ giá đối thoái.
Thái Phán Lan nghe ông Trần nói sảng khoái như vậy, lông mày nhướn đi nhướn lại nhìn Túc Miểu một cái, thân mật trêu chọc: “Ông không sợ sang tên xong, chúng cháu không đưa tiền sao?”
Ông Trần làm mặt hung dữ nói: “Hai người sẽ làm vậy sao?”
Tính khí bà cụ rất tốt, mặt luôn cười, nhìn Túc Miểu hài lòng: “Mắt cô gái này vừa trong sáng vừa sạch sẽ, không giống kẻ lừa đảo. Chúng tôi tuy già người nhưng tâm không già, vẫn còn sức nhìn người.”
Túc Miểu cười khôn khéo có chừng mực: “Vâng, chị Thái, đừng trêu em, em không phải loại làm ra chuyện thất đức đó.”
Thái Phán Lan: “Cô xem cô kìa…”
Mấy người vui vẻ bước vào phòng quản lý bất động sản, sau một lúc, toà nhà nhỏ trên đại lộ Thanh An đã đổi chủ.
Một nhóm người đổ xô đến ngân hàng chuyển tiền.
Đầu năm nay hơn hai vạn không phải là con số nhỏ, nhân viên ngân hàng phải xác minh vài lần trước khi chuyển vào tài khoản tiết kiệm của ông Trần.
Túc Miểu nhìn cuốn sổ mới trên tay miệng không nhịn được cười toe toét.
Về nhà, cô cất xe đạp vào trong góc, cả người như một chú chim nhỏ vui sướng, chạy nhảy xung quanh, bộ dạng không một chút thận trọng, miệng còn ngân nga bài hát chủ đề phim gần đây trên tivi.
"Ai đang trên bờ vựng tuyệt vọng trong lòng sẽ không biết sợ hãi.
Ai lâm vào khốn khổ, bên người sẽ cô đơn.
Không ai giúp, không ai hỏi thăm, nào dám nói tất thắng.
Không ai hy vọng có thể thắp sáng trong bóng tối.”
Đúng lúc dì Viên pha sữa bột đi ra, thấy Túc Miểu như một con bướm đang bay lượn xung quanh, thấy cô tâm tình tốt nên cười nói: "Bà chủ gặp chuyện gì mà vui thế?"
"Không có gì." Túc Miểu không nói nhiều, cầm bình sữa: "Con yêu đã dậy chưa? Mẹ cho con ti nhé."
Dì Viên gật đầu, qua phòng bếp phụ Đỗ Kim Sinh.
Bà đã làm ở đây được hai tháng, xem như hiểu kha khá tính khí của hai vợ chồng nhà này.
Miễn là bọn họ ở nhà, con trẻ không cần bà trông, bà ấy chỉ việc trông đứa nhỏ vào ban đêm, công việc này thực ra không khó, tiền lương được trả cũng không ít.
Bao ăn ở mỗi tháng bà có thể cầm về khoảng ba mươi lăm đồng. Bình thường, bà chủ không có nhà bà sẽ tám chuyện với Đỗ Kim Sinh trong sân vườn, xem tivi, đãi ngộ như vậy đi đâu tìm được.
Dì Viên hạ quyết tâm chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, ở lại đây lâu dài.