Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 308: Lau dọn cửa hàng
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:30:29
Lượt xem: 29
Bọn họ nói về chuyện nhà chuyện cửa, nhất thời Túc Miểu không chủ động đuổi người, nói được hai câu thì vào nhà dọn dẹp vệ sinh.
Thực ra trong cửa hàng không bẩn lắm, mời đội lắp đặt cũng là người quen cũ, chính là đội xây nhà năm ngoái.
Biết rõ Túc Miểu ưa sạch sẽ, không cần cô yêu cầu, hạng mục vừa xong lập tức dọn dẹp sạch sẽ không để lại dù chỉ là hạt bụi nhỏ.
Túc Miểu nói với Hàn Lặc khen bọn họ làm việc tốt, phục vụ cực kỳ có tâm, khi ấy Hàn Lặc rất đắc ý.
Sau nhiều lần tra hỏi, cô mới biết được là do Hàn Lặc đã nhúng tay vào.
Anh vung tiền khắp nơi hệt như thằng nhóc tán tài.
Trực tiếp nhóm gọn đội thi công rải rác nhận việc từ trong ra ngoài. Mở công ty lắp đặt thiết bị nghiêm chỉnh, chiếm sáu mươi phần trăm cổ phần và quyền phát biểu tuyệt đối.
Công việc làm ăn này chính là làm cho bà chủ, bọn họ có thể không dụng tâm sao?
Túc Miểu đem theo cái xô nhỏ, đảo mắt một vòng, từ giá sách đến gian hàng hình tròn ở giữa, đến khu vực nghỉ ngơi bên cửa sổ, hài lòng gật đầu.
Cô ngân nga điệu hát dân gian, thong thả lau bụi bám trên kệ.
Có khá nhiều người vây quanh thông báo tuyển dụng dán bên ngoài.
Thấy cửa kính bên ngoài mở, có người kia to gan rục rịch, muốn vào dây hỏi han tình hình, lại sợ bà chủ cho rằng không có quy tắc. Dù sao bên trên viết sáng ngày mốt tới báo danh.
Không dám tùy tiện bước vào, liền nhanh trí đứng bên ngoài hàng rào, hỏi mấy thím đang hăng say tám chuyện bên trong.
Vừa nghe bà chủ đòi hỏi yêu cầu cao, người biết ngoại ngữ có khả năng trúng tuyển cao nhất, không ít người tỏ ra thất vọng ngay lập tức muốn rút lui.
Trong đám người, một người phụ nữ có khuôn mặt tròn tròn, khiến cho người ta cảm thấy gần gũi đang cắn môi dưới, nắm chặt vạt áo, cô gái trẻ hơn bên cạnh cô nhỏ giọng nói: "Chị, chị, sao lại ngẩn người ra thế?"
Người phụ nữ im bặt.
Hồi sau, cô bất thình lình mở miệng nói: "Quỳnh Á, em bảo, nếu chị đến đây làm việc thì sao?"
Cô gái tên Quỳnh Á có hai b.í.m tóc sau đầu nghe đến đây lắc đầu nói: "Chị, hồ đồ rồi, chị làm ở xưởng đồ hộp làm không tốt sao?"
Người phụ nữ liếc em gái một cái: "Làm không được bao lâu, mẹ kế của chị nói nếu mà không đưa công tác ở xưởng đồ hộp cho Văn Á thì bà ta sẽ đuổi chị và Nha Nha ra khỏi cửa?"
Hai chị em nhìn nhau thở dài.
Thành phần nhà Vu Minh Á không tốt, thập niên bảy mươi xuống vùng nông thôn, bởi vì thành phần cao, cô bị điều tới Đại Đông Bắc điều kiện khó khăn, sau mấy năm đã kết hôn với thanh niên tri thức.
Đợi khi kỳ thi đại học quay trở lại, hai vợ chồng đã nghĩ sẽ thi lại, còn tưởng rằng sẽ khổ tận cam lai chứ.
Không ngờ chồng đỗ còn Vu Minh Á lại trượt.
Cô định sẽ ôn tập lại nửa năm nữa, chờ năm 78 sẽ thi lại.
Không ngờ, chưa đầy hai tháng chồng đã viết thư về nói hai người không cùng chí hướng, chi bằng ly hôn tìm lấy một tương lai tốt đẹp.
Con mẹ nó!
Nói rất đường đường chính chính, nhưng lòng Vu Minh Á hiểu rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-308-lau-don-cua-hang.html.]
Chẳng qua hắn đã có người khác ở trường đại học, nóng lòng muốn cắt đứt hôn nhân trước.
Cô không suy nghĩ về điều đó trong ba ngày, rồi đồng ý ly hôn, mở miệng đòi chồng một trăm đồng.
Cô hứa vĩnh viễn không đưa con gái ra để quấy rầy cuộc sống của hắn. Nhưng đồng thời cũng đưa ra điều kiện, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm với sinh hoạt phí, tiền học của đứa nhỏ từ khi còn bé đến lúc trưởng thành.
Cô không náo loạn, có thể đụng tới lương tâm nên đối phương cũng dễ dàng đồng ý.
Tiếc là Vu Minh Á mang theo con nhỏ như vậy quả thực có rất ít thời gian để ôn tập. Hai năm sau vẫn không đỗ, luôn đợi cho đến khi thanh niên trí thức trở về thành phố, cô mới đưa con gái năm tuổi trở lại An Nam.
Cô về quê không thông báo với người trong nhà, dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi trong nhiều năm mua một công việc.
Kể từ đó, mẹ kế cùng với con gái bà ta có thành kiến cực kỳ lớn với cô, cách ba ngày sẽ náo loạn ầm ĩ một hồi.
Vu Minh Á không chịu nổi không khí trong nhà.
Nhưng một văn tiền làm khó một anh hùng, mua một công việc tốn hơn phân nửa tiền tiết kiệm của cô ấy. Sau khi đi làm mỗi tháng được ba mươi hai đồng, cô phải xuất ra hai mươi đồng tiền sinh hoạt của hai mẹ con, như vậy làm gì có khả năng tồn dư.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mà Nha Nha còn nhỏ, hiện tại mới học đến năm nhất cấp tiểu học, cho dù cô bấm môi ra thuê trọ, đứa nhỏ phải làm sao?
Chi bằng cô tìm một công việc khác, bỏ vị trí tại xưởng đồ hộp, mẹ kế cũng phải ra chút máu.
"Ngày kia chị tới báo danh."
Lời vừa nói ra, ánh mắt Vu Minh Á dần trở nên kiên định.
Vu Quỳnh Á có chút lo lắng, khuyên cô: "Chị, vậy thì đừng vội nói với mẹ kế, chờ trúng tuyển xong hẵng nói, còn nữa, bên trên không viết lương được bao nhiêu, ngộ nhỡ quá thấp…"
Vu Minh Á đã không rảnh để quan tâm tiền lương.
Cô suy nghĩ rất lâu rồi.
Bản thân còn phải ở nhà ít nhất là hai đến ba năm nữa, ít nhất phải đợi Nha Nha lớn một chút, hiểu chuyện chút, vậy bây giờ cô ấy chỉ có thể chịu thiệt thòi, vượt qua những năm này.
Tiền lương ít một chút cũng không sao, miễn sao ổn định là được.
Cửa hàng này sẵn sàng chi tiền cho việc trang trí, chắc là không đến nỗi phải đóng cửa, cô nhất định phải nắm bắt phần công việc này.
"Yên tâm, chị hiểu."
Hai chị em nhìn đám người đứng trước thông báo tuyển dụng, lòng nặng trĩu.
Cùng lúc đó, Túc Miểu lau chùi sạch quầy hàng cuối cùng. Cô nghỉ ngơi một lát trên chiếc sofa trước cửa kính trong suốt, tinh thần hồi phục mới thu dọn thùng dẻ lau, đóng cửa kính lại mới hạ cửa chớp xuống.
Lúc ra ngoài, mấy người hàng xóm vẫn ngồi trong đình nhỏ.
Túc Miểu nhướng mày, xem ra thiết kế xích đu này rất thu hút phụ nữ.
Cô cười nói với mọi người chuyện phải đóng cửa về nhà, lúc này mấy người mới lưu luyến đứng dậy rời đi.
Túc Miểu ra về sau cùng.
Cô lắc đầu, dắt xe đạp ra, khóa cổng chính lại, từ từ đi về nhà.