Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 313: Mua sắm tết
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:30:35
Lượt xem: 32
Túc Miểu không vứt đống phiếu báo danh không trúng tuyển kia đi như giấy vụn, mà xếp gọn lại, đặt ở ngăn kéo tủ cuối cùng của quầy thu ngân.
Còn về ba mươi hai phiếu kia, tách ra để trên bàn trà thủy tinh.
Túc Miểu đứng lên, bước ra hai bước bỗng nhiên lại dừng lại đứng nguyên tại chỗ, Hàn Lặc nghi hoặc nhìn cô: "Sao thế?"
Cô vỗ tay một cái, nản lòng nói: "Trong quán không giấy cũng không bút, đơn này phải mang về nhà viết, tối còn phải ở nhà chép lại rồi dán lên. Ai da, có phải em mang thai một lần ngốc ba năm không? Sao lại sơ ý như vậy chứ."
Hàn Lặc còn cho rằng là chuyện lớn đây này.
Hóa ra chỉ là chuyện này?
"Không sao, anh cùng em quay lại một chuyến, ăn cơm xong đi dạo một chút. Chỉ có hai chúng ta, không có cái đuôi nhỏ này."
Túc Miểu nghe vậy, quay đầu lại nhìn con gái đang lim dim ngủ gà ngủ gật, lùi lại một chút: "…Vậy phải đợi đến chín giờ hay mười giờ? Muộn như vậy chúng ta còn lang thang trên đường không bị móc túi đấy chứ?"
Cuộc đàn áp An Nam kéo dài từ năm 1983 đến tháng 10 năm 1984 theo dương lịch, bây giờ đã là tháng hai năm 1985. Đừng nhìn không có chuyện bắt bớ người không giống lúc trước nhưng đội duy trì trật tự vẫn chưa được giải tán, thỉnh thoảng vẫn thấy đi tuần trên đường phố.
Chỉ sợ những tên côn đồ đường phố đó lại nổi dậy.
Nói về vấn đề này, những năm qua chính quyền thành phố đã có những bước tiến lớn. Mở rộng kinh tế tư nhân và các khoản vay, lại có thêm những chính sách ưu đãi vốn đầu tư nước ngoài, nhiều như vậy chẳng phải là muốn An Nam xây dựng thêm nhiều nhà máy và tạo công ăn việc làm cho người dân hay sao?
Tất cả đều nhằm vào mục đích giảm tỷ lệ thanh niên thất nghiệp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Trì làm việc trong chính phủ, khi Túc Miểu về nhà đã chăm chú nghe anh ấy và Hàn Lặc nói chuyện với nhau về việc này. Nghe dần cũng quen với tình hình an ninh trật tự ở An Nam.
Chính sách mở cửa quá nhiều này ngay lập tức khiến nhiều người trong cuộc kinh hồn bạt vía.
May thay không có trò lừa bịp nào, cùng với sự phối hợp hài hòa giữa các bên đã có một cú đáp nhẹ nhàng.
Hàn Lặc thấy bộ dạng cô thần hồn nát thần tính, cười nói: "Không sao, chúng ta là vợ chồng, lại không làm chuyện xấu, sao lại không được đi bộ ngoài trời?"
Túc Miểu cười.
Nhẹ nhàng phàn nàn: "Anh còn nói nữa, may mà trước khi thời đại thay đổi đã điền xong hộ khẩu, bằng không con gái có thể đi mua xì dầu rồi mà chúng ta còn chưa thể đăng ký kết hôn."
Nhưng Túc An không như vậy, hộ tịch của đứa nhỏ đều rất tốt, người mẹ ruột này lại chưa được nhập hộ khẩu.
Ngộ nhỡ một ngày nào đó náo loạn không vui với Tưởng Lục.
Haiz, không cần phải đến cục dân chính giằng co, dọn dẹp hành lý là "Ly hôn" rồi.
Nói về việc này, Túc Miểu không có cảm nghĩ gì.
Trái lại Hàn Lặc lại chột dạ vô cùng.
Chỉ nhìn vào con số trên giấy tờ thì hai người chỉ cách nhau vài tuổi, tính theo tuổi thật thì anh phải hơn vợ chục tuổi. Theo như Túc Miểu nói, chỗ cô có rất nhiều người mười bảy mười tám tuổi đã làm bố, có những người có thói quen xấu, mười ba mười bốn tuổi quan hệ tới mang thai cũng có.
Tính như vậy, anh sẽ là thành phần công tử quần áo là lượt, lại lớn hơn ba bốn tuổi nữa đã có thể làm cha của Túc Miểu.
Chậc, xã hội phong kiến này thật độc ác, hủy hoại thiếu nam thiếu nữ.
Nghĩ như vậy, anh yên lặng nói sang chuyện khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-313-mua-sam-tet.html.]
Đứng dậy, cúi người nhẹ nhàng bế con gái đang ngủ say dậy: "Đi, về nhà thôi."
Túc Miểu nhìn xe đẩy trống không kêu lên: "Không nghe lời ngọt ngào của chủ nghĩa đế quốc nữa hả?"
Hàn Lặc chỉ vào cô con gái ngủ say như heo con: "Còn nghe cái gì, ôm con bé em còn muốn nghe sao, không sợ?"
Nhóc con nhà họ Hàn là đứa ngủ nhiều, thường dễ dỗ hơn những đứa trẻ khác, nhưng nếu có ai đó đánh thức nó trong khi đang ngủ say thì thật đáng sợ.
Ai da, có con rồi quả thật rất bất tiện. Là gánh nặng ngọt ngào.
Túc Miểu lắc đầu, cuộn các tờ đơn đăng ký của những người trúng tuyển lại ném vào xe đẩy của con gái.
Gọn gàng đẩy xe ra ngoài, quay người khóa cả hai cửa.
Hàn Lặc ôm con, không thể tùy tiện đổi bên tay, cô lại thành thục gập xe đẩy nhét vào cốp xe.
Đợi cô dọn xong, Hàn Lặc mới đưa con cho cô.
Hai vợ chồng đưa con về nhà trước, nhưng cũng không nhàn rỗi.
Cuối cùng cũng sắp qua năm mới. Rất nhiều người thân và bạn bè chờ họ đến chơi, chuyến này không thể đến tay không.
Nghĩ tới hai ngày nữa sẽ gặp mọi người. Hai vợ chồng về nhà ăn cơm trưa, ra ngoài mua sắm nhân lúc đứa nhóc dính người kia vẫn chưa tỉnh.
Bọn họ không đi xa, chỉ lựa chọn cửa hàng bách hoá gần nhất.
Khi xe đi qua phố Trạng Nguyên, Túc Miểu sững sờ nhìn dòng người trước mặt, rất nhiều người tranh thủ trời nắng để ra ngoài mua sắm vật dụng đón năm mới.
“Em đi xếp hàng, anh đi đỗ xe.”
Hàn Lặc: “Ừ.”
Túc Miếu xuống xe đi tới cuối hàng, cô chưa từng nhìn thấy cảnh này bèn với hỏi bà chị đằng trước.
Bà chị cười bí hiểm nói: “Này, cô đã xem thông báo phía trước chưa, ba ngày này cái gì cũng rẻ hơn bình thường, không những giảm giá mà còn được bốc thăm trúng thưởng nếu mua đủ 500 đồng.”
Túc Miểu không xa lạ gì với việc giảm giá, tốt xấu gì cô cũng là người đã trải sự đời.
Cô khá tò mò về việc bốc thăm trúng thưởng: “Có thể trúng được cái gì?”
"Nhiều lắm, tủ lạnh TV màu, còn có một chiếc ô tô nhỏ, đậu ở cửa, nhìn xem..." Bà chị kia chỉ cho cô xem, đáng tiếc lối vào trung tâm thương mại bị ba tầng trong ba tầng ngoài bao vây không thể thấy được gì.
Túc Miểu nghe thấy còn có xe, thốt lên quá hào phóng.
Bà chị: “Lại còn không, cái xe đó cũng phải mười mấy đến hai mươi vạn, nếu như trúng còn không thể phát?”
Túc Miểu mím môi cười.
Lẩm bẩm, đồ đắt như vậy, chỉ sợ khách tới hết ba ngày không dừng thì doanh thu cũng không đến được mười mấy vạn lãi.”
Mọi người đều biết nếu trúng thưởng sẽ được phát quà, vậy người trong trung tâm thương mại lại không biết được sao?”
Có thể chiếc xe đẹp đó vốn dĩ không nằm trong hộp bốc thăm trúng thưởng.