Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 327: Xảy ra chuyện 1
Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:34:26
Lượt xem: 28
Trong bộ đội thì việc hoàng hoa khuê nữ làm mẹ kế gả cho quân nhân không phải chuyện hiếm lạ gì.
Nhưng người không có tính toán tâm cơ gì giống Hàn Thành Tuyết như vậy thì quả là như động vật quý hiếm.
Làm cho người ta không biết là cô ta ngây thơ hay là ngu nữa.
Hàn Thành Tuyết nghe nhóm bạn phân tích thì biểu lộ xem thường dần dần trở nên nghiêm túc: “…… Thật sự nghiêm trọng đến vậy hả?”
Hoàng Vận cũng gả cho người tái hôn nên đối với chuyện này cô ta hiểu rất rõ.
Cô ta quét quét xác hạt dưa qua một bên rồi mới gật đầu chậm rãi: “Mẹ vợ trước của Tần Hải Dương thường tới nhà chơi, giống như là theo dõi vậy, sợ tôi ăn h.i.ế.p cháu ngoại bà ta, tới nỗi con gái bà ta chạy theo người khác bà ta còn tới trước mặt tôi gây sự, nên Triệu Hồng Quân kia…..”
“Không cần quan tâm tình cảm ra sao, nhưng dù thế nào thì vợ trước vẫn sinh cho Triệu Hồng Quân mấy đứa con.”
“Với lại cũng vì sinh con út khó sinh mà chết, nên nếu Triệu Hồng Quân không phải kẻ đểu cáng thì chắc chắn trong lòng cũng sẽ canh cánh áy náy với vợ trước.”
Sắc mặt Hàn Thành Tuyết thay đổi lập tức.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi đột ngột từ trên giường đứng dậy: “Không được, tôi không muốn cưới nữa.” Nói xong cô ta định mang giày đi ra khỏi cửa nhưng lại bị mấy người ngăn cản lại: “Dưới lầu người ta đang dọn tiệc rồi, cô tự nhiên nói không muốn cưới nữa vậy mặt mũi gia đình sẽ để đâu? Nói không chừng ba cô tức giận đến nỗi đuổi cô ra khỏi nhà bây giờ?”
Câu nói cuối cùng đã làm Hàn Thành Tuyết tỉnh táo lại.
Đúng rồi, cô ta không thể gây sự được.
Qua ngày mai, không cần biết là cô và Triệu Hồng Quân có hợp hay không hợp, dù gì của hồi môn xuất giá mà ba cô ta chuẩn bị cũng đã ở trong tay cô ta rồi, cô ta muốn làm gì thì làm cái đó.
Nếu Triệu Hồng Quân không cho cô ta cuộc sống yên ổn hạnh phúc thì cùng lắm cô ta ly hôn thôi.
Ba cô ta là quân trưởng, cho dù cưới lần hai cưới lần ba, chắc chắn sẽ có người muốn cưới cô ta.
Mọi người nói tốt nói xấu cuối cùng cũng làm cô ta bình tĩnh lại, vừa thở ra nhẹ nhàng thì mấy đứa con nít lại tới quậy phá.
“Cô ơi~~~ kẹo mừng đâu rồi?”
“Cô ơi, còn lì xì nữa, cháu muốn mua xe đồ chơi kiểu giống với của Thẩm Thiết Ngưu.”
Hàn Thành Tuyết còn đang giận điên đầu, nổi nóng hét vào mặt bọn chúng: “Không có kẹo mừng, lì xì cũng không có, muốn có tiền mua đồ thì đi tìm chú của chúng mày đi, dù sao thì hắn có rất nhiều tiền. Nếu không phải tại hắn thì ba của chúng mày còn đang ở nhà kìa, chúng mày muốn mua gì thì mua cái đó, là hắn thiếu nợ chúng mày.”
Hàn Hồng Bác nghe thấy tên Hàn Lặc, tức giận nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.
Em trai Hàn Hồng Viễn không nghĩ phức tạp như anh mình, mặc dù anh trai đã nói với nó rằng chú là người xấu nhưng nó cũng chưa có khái niệm xấu xa, chỉ nghe theo lời của anh trai mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-327-xay-ra-chuyen-1.html.]
Anh trai làm cái gì, nó làm cái đó.
Cho nên khi nghe Hàn Thành Tuyết chửi mắng, nó không chú ý đoạn phía sau mà chỉ nghe đoạn trước: “Chú sẽ không cho cháu mua.”
Hàn Thành Tuyết: “Biết tại sao không? Bởi vì chú của chúng mày có con gái nên tiền của hắn phải để lại cho con gái Hàn Tĩnh Ngọc của hắn. Tụi mày muốn thoải mái mua đồ chơi mới thì đi tìm ông nội đi, nói ông nội gọi ba của chúng mày quay về.”
Túc Miểu không biết Hàn Thành Tuyết đang dạy hư hai đứa trẻ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ cô đang học gói bánh xếp với Ngô Hồng Ngọc.
Hàn Lặc không có ở nhà, anh và Túc Mục đi ra ngoài rồi, hình như là đi gặp sư huynh nào của Túc Mục.
Túc Miểu loáng thoáng nghe thấy anh hai nói là vị sư huynh đó chuyên môn nghiên cứu lĩnh vực thông tin, trùng hợp là gần đây Hàn Lặc đang trong quá trình nghiên cứu thông tin di động gặp phải khó khăn, nên muốn tìm một người cùng nhau thảo luận, để xem có thể nảy ra ý tưởng mới nào không.
Túc Miểu ở nhà mẹ đẻ đến năm giờ rưỡi, sau đó dẫn con gái về nhà trước lúc khai tiệc.
Nhìn bé con đang ngủ say, trong sân nhà thì quá ầm ĩ, Túc Miểu vừa về đến nhà lập tức đi vào phòng, lúc đầu cô định trông con gái ngủ, nhưng Hàn Thành Hồng bỗng nhiên đến tìm cô, nhờ cô giúp đỡ sắp xếp quà mà khách khứa tặng.
Những năm gần đây, tặng quà đều rất bình thường giản dị, không phải khăn mặt thì là bồn tráng men đại loại những vật này.
Vừa loạn vừa tạp lại vừa nhiều.
Cô ở dưới lầu bận rộn hết nửa ngày, mặt cũng cười tới cứng đơ luôn thì đột nhiên nhìn thấy Hàn Hồng Bác từ trên lầu bước xuống, mắt rụt lại một chút khi nhìn thấy cô, dáng vẻ như chột dạ, rất sợ cô.
Vào giờ phút đó Túc Miểu cảm thấy toàn thế giới tự nhiên im ắng đi.
Bên tai toàn là âm thanh chúc mừng ồn ào, nhưng cô hình như nghe thấy tiếng khóc “oa oa” rất lớn của con gái mình.
Cô đứng hình tại chỗ hai giây.
Trong giây lát cô bỏ xuống danh sách khách khứa, chân chạy như bay lên lầu.
Mở ra cửa phòng, Túc Miểu liền thấy Hàn Hồng Viễn đứng trước giường, nó cúi người che gì đó lên người bé con, cô tới gần mà nhìn thì thấy nó dùng chiếc gối đầu đè lên mặt bé con, phía dưới còn có một chiếc áo len.
Mà con gái cô thì sao, khóc đến khàn cả giọng.
Túc Miểu rách cả mí mắt.
Cô hung hăng đẩy Hàn Hoành Viễn ra, nhanh chóng bỏ chiếc gối đầu và áo len trên mặt con gái xuống.
Bé con không thở được, khuôn mặt đỏ đến sung huyết.