Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 346: Không phải là xứng hay không

Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:25:08
Lượt xem: 36

Xa Đông Mai thay đổi rất lớn.

Cô ấy bỏ xuống những gai góc trên người và bắt đầu học cách chào hỏi mọi người với một nụ cười.

Sau khi nhận được tháng lương đầu tiên, việc đầu tiên cô ấy làm là chuyển nơi ở mới có môi trường an toàn hơn.

Bởi vì cô ấy bắt đầu đi học bổ túc vào buổi tối.

Mỗi tối tan học lúc mười giờ, nếu như còn sống ở chỗ cũ, cô ấy nghĩ mình sẽ không có can đảm đi dạo vào ban đêm.

Phòng ở mới không lớn nhưng đắt gấp đôi so với căn nhà cấp bốn kia.

Nhưng an ninh và trật tự không tệ, chỉ cách trường học một con phố.

Xa Đông Mai đã sắp xếp cuộc sống của mình một cách trọn vẹn nhất. Càng hiểu biết, cô ấy càng trân trọng cuộc sống hiện tại, không từ chối bất cứ cơ hội nào. Với năng lượng như vậy, vào tháng thứ hai cô ấy đã mở hàng.

Với kỹ năng bán hàng ngày càng thuần thục, cô ấy đã bán được căn nhà đầu tiên của mình.

Nó không phải là một bất động sản đã hoàn thành, mà là một tòa nhà mới đặt móng và mới khởi công không lâu.

Tất cả là do cô ấy đã tìm hiểu kỹ các chính sách ưu đãi của công ty, trước cám dỗ của việc rẻ hơn 2.000 đồng so với những ngôi nhà cũ xung quanh, hai vợ chồng đã mua căn nhà của cô ấy dù phải mất một năm sau căn nhà mới được xây dựng xong.

Sau khi ký kết hợp đồng, Xa Đông Mai đã được tiếp thêm động lực rất nhiều.

Chính sách nhà ở của Thẩm Mãnh cũng được học hỏi từ những công ty bất động sản ở Hồng Kông, nhưng phương thức thanh toán được người dân Hồng Kông sử dụng rộng rãi vẫn chưa xuất hiện ở An Nam, cùng lắm là ở một số thành phố lớn mới bắt đầu thử nghiệm.

Nói trắng ra, Thẩm Mãnh không trông cậy vào việc có người trả tiền khi chưa xem nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn đã mang khái niệm này hiện thực hóa, cứ như luộc ếch trong nước ấm.

Vốn tưởng mọi thứ đã sẵn sàng, tìm mấy người đến diễn kịch, rồi mời phóng viên đăng bài…

Để mọi người dần chấp nhận khái niệm trả tiền trước rồi mới giao nhà, từ đó giảm bớt áp lực tài chính cho dự án.

Không nghĩ đến còn chưa khua chiêng múa trống, Xa Đông Mai đã bán được căn đầu tiên nhờ tài ăn nói của mình.

Vì là căn đầu tiên nên đặc biệt ý nghĩa.

Xa Đông Mai lại là người đầu tiên làm được, sau khi suy nghĩ, quản lý quyết định xin chỉ đạo của cấp trên, không chỉ được hưởng hoa hồng mà còn thưởng thêm 100 đồng.

Người quản lý nhìn cô ấy với vẻ ngưỡng mộ.

Khen ngợi cô ấy đã quen thuộc với chính sách của công ty, lại linh hoạt và thông minh, lấy cô ấy làm hình mẫu để khuyến khích những người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-346-khong-phai-la-xung-hay-khong.html.]

Vào ngày Xa Đông Mai nhận được tiền thưởng, cô ấy đã đến gặp Túc Miểu với hai túi trái cây.

Túc Miểu nhận lấy đồ, cười đùa nói: "Chị quá khách khí, về sau chị đến trong nhà đến em cũng không giám lên tiếng rồi."

"Khách sáo gì chứ? Chị gái sang nhà em gái mang theo chút đồ ăn không được sao?"

Xa Đông Mai mỉm cười.

Cô ấy nói chuyện với Túc Miểu một lúc mới rời đi.

Túc Miểu biết chị ấy đang học bổ túc, thỉnh thoảng mới có thời gian để đi dạo quanh các con phố để tìm hiểu tình hình nhà ở trong khu phố cũ. Rõ ràng, chị ấy không hài lòng với việc chỉ làm việc trong bộ phận bán hàng, đang cố gắng tích lũy kinh nghiệm.

Không có cách nào để giữ chị ấy lại.

Túc Miểu rất ngưỡng mộ Xa Đông Mai, khi Hàn Lặc trở về, cô còn trêu chọc: "Chị tư của em có thể trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, một cô gái tỏa sáng trong hoàn cảnh khó khăn, giới thiệu chị ấy cho Thẩm Mãnh thì sao? Thẩm Mãnh cũng khá tốt."

Hàn Lặc vén vạt áo định cởi ra, Túc Miểu vội vàng ngăn lại: "Vào phòng tắm mà cởi, con gái đang nhìn anh kìa."

Hàn Lặc nhìn qua cô, thấy bé con đang bám vào lan can tập đi, cười ngây ngốc nhìn anh, anh ngoan ngoãn cầm lấy áo vest đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa nói: "Đừng phá nữa, đừng tùy tiện ghép đôi chứ."

Túc Miểu theo sau, dựa vào góc tường.

Quay lại nhìn Tiểu Ngư, cô hỏi: "Em phá gì chứ, điều kiện của Thẩm Mãnh thực sự rất tốt."

"Không sai."

Giọng Hàn Lặc từ trong phòng tắm truyền ra, kèm theo tiếng nước chảy ào ào, Túc Miểu nghe được ý không đồng ý của anh, lại sợ nói tiếp cũng không nghe rõ nên cô có chút tức giận kèm bất bình quay về phòng khách trông bé con.

Hàn Lặc tắm qua một chút, ba phút sau đã đi ra.

Túc Miểu không nhìn anh, khịt mũi: "Giọng điệu vừa rồi của anh là có ý gì? Anh cảm thấy Đông Mai không xứng với Thẩm Mãnh sao?"

Anh vểnh m.ô.n.g lên cô đã biết anh đang nghĩ gì.

Hàn Lặc thản nhiên vuốt tóc.

Học theo dáng vẻ của Túc Miểu, ngồi bệt xuống sàn.

Anh ôm bé con đang run rẩy hai chân đi tới vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn giữa tiếng cười phấn khích của bé con, đợi đến khi con gái bò đến bên cạnh Túc Miểu, anh mới nhàn nhạt nói: "Tìm người yêu không phải là xứng hay không!"

Túc Miểu híp mắt: "Anh dám nói không phải ý tứ kia?"

Loading...