Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 350: Chứng minh thư
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:25:13
Lượt xem: 15
Trình độ chụp ảnh này, nói một câu kỳ tài cũng không quá đáng.
Túc Miểu nhìn người trên chứng minh thư kia không hề giống mình như vậy, một lời khó nói hết.
Đột nhiên, cô nhớ tới một nạn nhân bên cạnh, vội vã đến chỗ Hàn Lặc: "Cho em xem của anh đi.”
Hàn Lặc nhìn cô tiến lại gần muốn cướp chứng minh thư của mình, còn không quên giấu cái của cô vào trong túi đã biết trong cái đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ cái gì, cố nén cười đưa cho cô: "Không phải tất cả đều giống nhau sao, có cái gì đẹp chứ?”
Túc Miểu: "Giống em cũng muốn xem.”
Sau khi cô nhận lấy, giả vờ nhìn mặt sau, mới chậm rãi quay trở lại mặt trước.
Giây tiếp theo, ngay lập tức mở to tròng mắt, không thể tin nhìn vào bức ảnh của Hàn Lặc.
Dựa vào cái gì?
Đều là ảnh chụp do một cảnh sát chụp, lại thay đổi nhiều như vậy, Hàn Lặc lại chỉ có mặt mập hơn một chút.
Mấu chốt nhất chính là, Túc Miểu nhìn trái nhìn phải, nhìn từ trên xuống dưới.
Đường nét khuôn mặt của anh vốn đã góc cạnh, mập một chút hay gầy một chút căn bản không tổn hại đến vẻ đẹp trai của anh.
Chỉ có cô, bị chứng minh thư tổn thương sâu sắc.
Cánh mũi Túc Miểu phập phồng, bất mãn mà "ah" một tiếng: "Đồng chí chụp ảnh thật quá đáng, vì sao khi chụp em lại run tay? Anh nhìn đi, chụp anh thì rất đẹp, anh ta có phân biệt giới tính không vậy?”
Cô từ chối thừa nhận rằng cô trông như thế.
Mặt tròn một vòng thì thôi, đôi mắt quyến rũ ướt át của cô giống như bị bệnh tăng nhãn áp và đục thủy tinh thể, không có thần và ánh sáng.
Đặc biệt ngớ ngẩn, đặc biệt là ngây ngốc.
Chắc chắn người chụp ảnh có vấn đề về kỹ thuật, hoặc là anh ta bị mất tập trung và run tay.
Cô bĩu môi, nghiến răng dữ dội.
Lúc này Hàn Lặc rất muốn cười, nhưng lại không dám.
Chỉ thấy Túc Miểu ai oán nhìn anh, yếu ớt nói: "... Em có thể chụp lại không?”
Hàn Lặc ngửa lòng bàn tay ra: "Cho anh xem chụp thành cái dạng gì?”
Túc Miểu: "Không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-350-chung-minh-thu.html.]
Kiên quyết không.
Một bức ảnh xấu xí như vậy, cô muốn nó không bao giờ nhìn thấy mặt trời.
Hàn Lặc: "Có phải là em yêu cầu quá cao, có lẽ người khác sẽ cảm thấy rất đẹp mắt? Dù sao, ảnh có thế nào, thì trong mắt anh em là đẹp nhất.”
Lời nói này khiến Túc Miểu được dỗ dành đến vô cùng vui vẻ.
Vừa rồi còn thề không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy bức ảnh xấu xí của cô, bao gồm cả Hàn Lặc, lúc này lập tức quên đến chín tầng mây.
Cô lề mề lấy chứng minh thư ra đưa cho Hàn Lặc.
Đáy mắt Hàn Lặc giấu diếm ý cười, ánh mắt dừng lại trên gương mặt mờ nhạt gấp mấy chục lần, mất rất nhiều công sức mới kiềm chế tiếng cười trong cổ họng.
Nghiêm túc nói: "Ừm, kỹ thuật quả thật không tốt lắm, không thể nắm bắt được một phần trăm vẻ đẹp của em.” Nhìn Túc Miểu buồn đến muốn chết, anh lại không nhanh không chậm nói: "Nhưng mà, so sánh với giấy tờ tùy thân của người khác, em là đẹp nhất.”
Túc Miểu mới không tin.
Hàn Lặc nói: "Em nghĩ xem, ít nhất một đám người chúng ta đều do cùng một người chụp. Người ta không phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, cũng không biết tìm ánh sáng, xinh đẹp như em cũng xuống sắc không ít, vậy bộ dạng vốn bình thường khẳng định càng khó coi, đúng không? Dù sao bình thường cũng không có ai nhìn thấy chứng minh thư của em, không dễ nhìn cũng không sao.”
Túc Miểu: "..."
Anh nói nghe có vẻ hợp lý.
Không phải là cô khoe khoang, cô chưa bao giờ thấy bất cứ ai rực rỡ hơn cô tại An Nam này.
Tuy nói trên đời này có ngàn vạn loại mỹ nhân, sở thích của mỗi người cũng khác nhau, có người thích đậm đà, có người thích thanh nhã.
Nhưng Túc Miểu dám nói, cô cùng bất luận người nào đứng chung một chỗ, người mà người ta nhìn thấy đầu tiên đều là cô.
Cô có sự tự tin này.
“...... Nói đúng hơn. Cho dù không nhìn mặt, chiều cao của em cũng đã bắt mắt nhất trong đám người rồi."
Hàn Lặc đương nhiên theo cô: "Không phải sao! Khuôn mặt này, vóc người này, khí chất này của vợ anh, ôi, tuyệt vời! Còn ai khác có thể so sánh được chứ? Không ai có thể so sánh được.”
Túc Miểu che miệng vui vẻ, thân thể nghiêng về phía anh, nửa tựa vào người anh, nhẹ nhàng cọ cọ.
Mềm giọng nói: "Đáng ghét!”
"Được, em lại chán ghét, vậy anh đi nhé?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Lặc làm bộ muốn đi, chân còn chưa bước ra, đã bị Túc Miểu túm lấy.