Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 355: Không phải đèn cạn dầu
Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:28:11
Lượt xem: 24
Từ nhà ăn đi ra, Túc Miểu lại đi một chuyến đến đại lộ Thanh An.
Vừa bước vào cửa hàng, cô đã nghe thấy tiếng cãi đứt quãng truyền đến từ trên lầu, cô nhíu mày, mặt lộ vẻ không vui.
Nhân viên bán hàng Tiểu Trương đang giới thiệu sữa bột cho khách, thấy cô xuất hiện thì chào hỏi.
Túc Miểu lạnh mặt gật đầu, nói cô ấy không cần quan tâm đến mình, tiếp tục bận rộn công việc, tự mình lên lầu xem chuyện gì đã xảy ra.
Cầu thang lên tầng trên nằm cạnh quầy thu ngân bên phải.
Tầng một của cửa hàng là các loại mặt hàng liên quan đến ăn uống, tầng hai chính là đồ mặc và dùng, phòng thuỷ tinh có vị trí dựa vào tường sau, đại khái chiếm một phần năm diện tích của toàn bộ tầng lầu, bên trong là nơi tắm rửa mát xa cho trẻ sơ sinh.
Tỷ lệ sử dụng hiện tại không quá cao.
Càng lên gần lầu hai, tiếng tranh chấp càng rõ ràng, liên tục xen lẫn lời giải thích bất đắc dĩ của Vu Minh Á.
Túc Miểu cau mày càng ngày càng chặt, cô đứng ở đầu cầu thang, buồn bực nhéo nhéo sống mũi.
Nghiêm mặt đi vào.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến, Túc Miểu theo bản năng dừng bước.
“...... Tại sao phải trả tiền, đứa nhỏ sợ nước không xuống, tại sao cô lại thu phần chi phí này? Cái gì mà cửa hàng mẹ và bé duy nhất ở An Nam, tất cả đều là nhập khẩu, tôi thấy của hàng các cô lừa đảo! Chuyên lừa tiền.”
Túc Miểu: !!!
Được rồi, Hàn Thành Tuyết cố ý tới gây chuyện sao.
Túc Miểu đã thật lâu không nhớ tới người này.
Đây là lần đầu tiên sau khi Hàn Thành Tuyết lập gia đình cô gặp lại cô ta, nhất thời không nhịn được mà suy đoán Hàn Thành Tuyết có phải đã biết nơi này là cửa hàng của cô hay không, nên cố ý đến gây sự.
Đặc biệt đến để dọa mọi người.
Ý tưởng này làm cô n.g.ự.c phập phồng, nghiến răng.
Lại hít thở sâu thêm hai lần nữa mới đi thẳng về phía bọn họ.
"Cửa hàng lừa đảo nào? Hàn Thành Tuyết có phải cô bị bệnh không?”
Hàn Thành Tuyết cũng sửng sốt.
Bên cạnh cô ta có một bà lão và một cô gái trẻ, bà lão đang bế một đứa bé, một cô gái khác trông không lớn lắm, mười sáu hoặc mười bảy tuổi, mặc một chiếc váy nơ màu đỏ, để kiểu đầu học sinh, với một kẹp tóc bướm màu đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-355-khong-phai-den-can-dau.html.]
Không đẹp, nhưng trẻ trung.
Vu Minh Á vội vàng lui sang bên cạnh, nhường chỗ cho Túc Miểu.
Túc Miểu đi tới, liếc xéo Hàn Thành Tuyết: "Thế nào, lại nhảy nhót đến trước mặt tôi muốn làm gì vậy? Bài học lần trước không đủ để cô khắc cốt ghi tâm phải không?”
Hàn Thành Tuyết tức giận đến mặt mũi đều lệch, còn không hiểu sao lại cảm thấy oan uổng.
An Nam lớn như vậy, loại cửa hàng này tổng cộng chỉ có hai cửa hàng, trong nhà đều có trẻ con nên vô tình đụng phải không phải là bình thường sao?
Cô ta mắng nhân viên cửa hàng thì liên quan gì đến Túc Miểu?
Mắng mình có bệnh, cô ta cảm thấy cô mới bị bệnh.
Nghĩ đến cuộc hôn nhân này của mình lại uất ức như vậy, ngoại trừ chỉ được mang đi tủ quần áo, chăn bông không thể ăn không uống kia, gần như là tay trắng rời nhà. Ba thật sự đã tin những lời vu khống của Hàn Lặc, một xu cũng không cho cô ta.
Nói không cho cô ta về nhà, thật sự không để cô ta trở lại.
Đã gần một năm rồi, ông ấy vẫn còn chưa hết giận, Hàn Thành Tuyết hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Túc Miểu.
Không phải cô ta chỉ tùy tiện nói mấy câu thôi sao?
Cô ta cũng là vô tâm, hơn nữa con bé Hàn Tĩnh Ngọc kia không phải đã không xảy ra chuyện gì sao?
À, chỉ là bị dọa mà thôi, ba lại đối xử như vậy với cô ta, cũng quá thiên vị Hàn Lặc, liên tục thiên vị vợ và con gái hắn.
Hàn Thành Tuyết tức giận đến mặt vặn vẹo!
Vân Mộng Hạ Vũ
Tức giận nói: "Đây là địa bàn của cô sao, hơn nữa tính trước sau cũng là cô đi theo phía sau tôi, là cô nhảy nhót đến trước mặt tôi. Tôi mắng cửa hàng này lừa đảo thì liên quan gì tới cô? Túc Miểu, cô đừng cầm chuyện năm ngoái đến cãi nhau với tôi, tôi đã nói lời xin lỗi rồi.”
Túc Miểu cười lạnh: "Cô xin lỗi? Vậy chúng tôi có chấp nhận điều đó không? Xúi giục một đứa trẻ g.i.ế.c người, điều này sẽ không bao giờ cho qua.”
Lời này vừa nói ra, cô gái mặc váy đỏ cùng bà lão kia hai mắt nhìn nhau.
Trong ánh mắt của hai mẹ con có sự phấn khích giống nhau, giống như mèo bắt được cá, ánh mắt hai người chạm nhau.
Cô gái mặc váy đỏ ngây thơ hỏi: "Cái gì mà xúi giục g.i.ế.c người? Có phải cô nhầm rồi không, chị Thành Tuyết làm sao có thể làm chuyện như vậy?”
Ánh mắt Hàn Thành Tuyết hung ác, liếc nhìn đối phương một cái: "Cô câm miệng!”
Ai ngờ cô gái kia làm ra vẻ "ah" một tiếng, lập tức che miệng lại, mờ mịt luống cuống hỏi: "... Em nói sai gì sao?”
Ánh mắt Túc Miểu đảo qua giữa hai người một hồi, ha ha, cũng không phải là đèn cạn dầu gì!