Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 377: Đá xay xoài
Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:28:42
Lượt xem: 48
Cô bé mập mạp mở to hai mắt, hốc mắt tràn đầy nước mắt, nghe được câu hỏi của Túc An thì cảm thấy đây là thừa nhận Tưởng Đại còn có mẹ khác, cô bé "Oa" một tiếng gào lên.
Tư thế này, giống như lúc mới sinh không uống được sữa.
Cô bé thút tha thút thít, nói đứt quãng, làm cho người ta nghe được như đi trong sương mù.
Túc Miểu nắm lấy sống mũi, có chút đau đầu, thay vì chờ cô bé mập khóc xong mới nói, cô dứt khoát quay đầu hỏi Tiểu Ngư: "Con và Tiếu Tiếu thấy ai vậy, mẹ Tưởng Đại là chuyện gì, con gái, đến, nói rõ ràng thì khi trở về mẹ sẽ mua đá xay xoài cho con.”
Có đá xay xoài ở phía trước làm mồi câu, Hàn Tiểu Ngư phát huy hơn cả bình thường.
Giọng trẻ con ngọt ngào mềm mại, mấy câu đã nói xong chuyện của mẹ ruột Tưởng Đại.
Nghe được Đại Mạn ở dưới lầu, Túc An còn không có phản ứng gì, Liễu Ngọc Tú vội vàng từ trên ghế đứng lên: "A? Cô gái tên Đại Mạn đã trở lại?” MAyy dich
Tiểu Ngư có thông minh đến đâu, cũng không biết suy nghĩ trong lòng người lớn.
Chỉ là nghe được tên của Đại Mạn, cô bé lập tức liên hệ Đại Mạn cùng mẹ của anh trai Tiếu Tiếu lại cùng một chỗ, cô bé phồng lên hai má, dùng sức gật đầu.
Sau đó, một người đóng hai vai.
Một hồi học Tưởng Lục nói chuyện, lúc thì học Đại Mạn nói chuyện.
Khôi phục cảnh anh tôi lâu ngày gặp lại được chín phần mười, chưa kể lời thoại cũng không giống đứa bé, giọng điệu thần thái kia hoàn toàn chính là Tưởng Lục.
Chờ cô bé biểu diễn xong, không chỉ có cô bé mập mạp Tiếu Tiếu khiếp sợ há to miệng, Liễu Ngọc Tú cũng trở nên đờ đẫn, không ngờ một đứa trẻ mới vài tuổi đã có năng lực bắt chước mạnh như vậy.
Túc Miểu đỡ trán.
Vừa định bổ sung cho con gái, con bé thật không phải học vẹt, chỉ là... Trí nhớ quá tốt.
Chỉ thấy ánh mắt cô bé lấp lánh, vui vẻ nhào vào lòng cô, hưng phấn vươn ngón tay út ra: "Mẹ, đã nói muốn mua đá xay xoài, chúng ta trước tiên ngoéo tay. Nghéo tay, thắt cổ, một trăm năm cũng không thay đổi. Không mua mẹ là chó con.”
Túc Miểu: "..."
Muốn đánh vào m.ô.n.g nhỏ của con bé.
Giọng nói ngây thơ vang lên, không hiểu sao lại hòa hoãn bầu không khí ngưng đọng.
Tưởng Tiếu Tiếu nghe được đá xay, mặc kệ chuyện anh trai vì sao còn có một người mẹ, cũng khóc lóc nằm sấp vào trong n.g.ự.c Túc Miểu, thèm muốn nói: "Dì~~~~~ Con cũng muốn ăn.”
Nói xong, cô bé nhìn Tiểu Ngư, nghiêm túc trưng cầu ý kiến của Tiểu Ngư: "Tĩnh Ngọc, em chia cho chị ăn một miếng được không?”
Hàn Tĩnh Ngọc ở bên ngoài là một cô bé khí phách, không thích nhất là người khác gọi mình là Tiểu Ngư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-377-da-xay-xoai.html.]
Nếu như không gọi cô bé bằng tên thật, cô bé sẽ giả vờ như không nghe thấy không phản ứng. MAyy dich
Nhiều lần, những đứa trẻ khác sẽ ngoan ngoãn gọi cô bé là Hàn Tĩnh Ngọc, cô bé mập mạp chỉ có khi đặc biệt kích động mới gọi cô bé là "Tiểu Ngư", nếu không cô bé sẽ cho biết tay.
Bạn nhỏ Hàn Tĩnh Ngọc như ông cụ non mà thở dài: "Được rồi, ai bảo chúng ta chơi thân chứ.”
Cô bé vừa dứt lời, cô bé mập mạp kích động gật đầu: "Tĩnh Ngọc, em thật tốt.”
Túc Miểu bất đắc dĩ cười cười, nhìn con gái da mặt dày đến mức cùng tường thành không sai biệt lắm, lớn tiếng nói: "Bởi vì mình không chỉ là thục nữ nhỏ, còn là tiên nữ nhỏ nữa.”
Mọi người: "..."
Không hổ là con của Tiểu Hàn/Hàn Lặc, thật sự là tự tin bùng nổ.
Sau khi nghe những đứa trẻ ngây thơ nói chuyện, Liễu Ngọc Tú đã đuổi hai bé ra ngoài, để bọn họ xuống dưới lầu chơi.
Sau khi đóng cửa lại mới hỏi ý định của Túc An.
"Đại Mạn muốn đón con trai cô ta đi, An An, con nghĩ như thế nào?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc An trầm mặc một lúc, tự giễu nói: "Con có thể nghĩ như thế nào, đứa nhỏ kia cũng không phải của con. Cô ta muốn mang đi cũng phải được Tưởng Lục cho phép, chỉ sợ hai người bọn họ bởi vì chuyện của đứa nhỏ chậm chạp không giải quyết được mà thường xuyên tiếp xúc, lại nối lại tình cũ."
Ai biết Đại Mạn thật sự muốn lấy lại con trai, hay là mượn Tưởng Đại làm cầu nối rồi lại một lần nữa quyến rũ Tưởng Lục?
Ngô Hồng Ngọc: "Vậy thì con phải theo dõi chặt chẽ.”
Túc An nửa nằm trên giường, nhìn rèm cửa sổ bị gió thổi lay, không sao cả nói: "Nhìn chằm chằm cái gì, nếu thật sự nổi lên tâm tư thì thế nào cũng sẽ xảy ra vấn đề, con lại không thể đeo trên người anh ta một cái khoá trinh tiết khiến anh ta không thể làm bậy. Chậc, Tưởng Lục muốn thế nào thì thế đó.”
Túc Miểu đồng ý gật gật đầu.
Thấy chị dâu và mẹ đều lo lắng cho Túc An, cô an ủi: "Bây giờ con cái của cô ấy đã đầy đủ lại không thiếu tiền, cho dù Tưởng Lục thật sự dính dáng với Đại Mạn, vậy thì ly hôn là được rồi, có tiền có con còn không cần hầu hạ chồng, cuộc sống này không tốt sao?”
Lời này xem như nói đến mấu chốt.
Túc An bật cười thành tiếng.
Bày tỏ: "Đúng vậy, đàn ông có cái gì tốt, bình thường nói với con hai câu, anh ta đã nghĩ mình xứng chức, cho rằng mình là người cha tốt, người chồng tốt. Nếu con không có chồng, con bỏ tiền ra mời hai người giữ trẻ vẫn có thể sống dễ dàng.”
"Mọi người cũng đừng lo lắng."
Túc Miểu cười khanh khách: "Nói hay lắm."