Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 390: PN Túc An 10

Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:29:01
Lượt xem: 9

Tòa nhà ký túc xá của Sở Tài chính.

Cô đứng bên ngoài cửa 106, tay cầm chìa khóa không ngừng run rẩy.

Túc An thử đem chìa khóa cắm vào lỗ khóa, cũng không biết chuyện gì xảy ra, cô giống như mắc hội chứng Parkinson, tay run rẩy, cắm không được.

Thất bại nhiều lần, trên trán cô chảy ra mồ hôi.

Đột nhiên, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng người hi hi ha ha nói chuyện.

Túc An trong lòng căng thẳng, thiếu chút nữa không ôm được canh gà trong ngực.

Rất nhanh, tiếng bước chân từ lối vào hành lang càng ngày càng gần, Túc An mím môi, thầm hận mình nhát gan không chịu thua kém, làm nửa ngày lại không thành công.

"À, đồng chí nữ, cô tìm Tưởng Lục sao? Cô đây là..."

Đồng tử Túc An có một khoảnh khắc phóng đại, cô nuốt nước miếng, không xoay người nhìn đối phương, mà là nhỏ giọng, bộ dạng lo lắng Tưởng Lục gặp chuyện không may: "Tôi là em gái hàng xóm của anh ấy, mẹ Tưởng đại ca lo lắng anh ấy uống say không ăn gì, bảo tôi bưng cho anh ấy một chén canh gà tới đây... Chìa khóa này không biết làm thế nào mà không mở được cửa, không thực sự xảy ra chuyện chứ?”

Người nọ vừa nghe, luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng.

Nhưng trong một thời gian ngắn cũng không nhận ra, nghe cô nói chìa khóa có vấn đề, một vài bước đi về phía trước: "Cho tôi xem."

Túc An chần chờ hai giây, đưa chìa khóa cho đối phương.

Nói: "Tôi gõ cửa xem anh ấy có thức dậy không." Nói

xong, trực tiếp gõ cửa vài cái, ai ngờ trong phòng lại thật sự truyền đến tiếng bước chân.

Túc An hai mắt trợn tròn, không dám tin nhìn cửa, chuyện gì xảy ra? Dì Dương không phải nói hắn uống rượu, hiện tại chắc là say rồi? Làm thế nào mà có thể đứng dậy đi mở cửa?

Gấp đến nỗi cô muốn quay đầu bỏ chạy.

Ngay sau đó, phía sau cửa truyền đến một tiếng rắc rắc, đó là tiếng khóa bị chuyển động.

Túc An tóc gáy đều dựng lên, đang muốn tìm cớ trở về trước, chỉ thấy cửa đột nhiên bị kéo ra.

Túc An: “…”

"Ah, Tưởng Lục cậu ở trong phòng sao, có đồng chí nữ tìm cậu, tiểu tử cậu diễm phúc không cạn nha."

Người nọ thuận thế trả lại chìa khóa cho Túc An, cũng không lưu lại hỏi thăm bát quái, mà là cùng một người khác nói chuyện cười cười đi lên lầu.

Túc An khẩn trương đến miệng khô lưỡi khô, theo bản năng l.i.ế.m liếm môi: "Tưởng đại ca, em đến đưa cho anh..."

Ai ngờ Tưởng Lục chỉ nhìn cô một cái, không nói gì liền xoay người vào phòng.

Túc An không hiểu hành động này của hắn có ý gì, to gan đi theo vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, thăm dò nói: "Tưởng đại ca, anh đói bụng không? Dì Dương bảo em mang súp gà cho anh.”

Nể tình dì Dương, cho dù anh ấy không muốn gặp mình, cũng sẽ không tức giận.

Đã thấy động tác của Tưởng Lục có chút chậm chạp, một lúc lâu sau mới nhìn về phía cô, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Lúc này Túc An mới phát hiện Tưởng Lục kỳ thật đã say rồi.

Chỉ là tửu lượng của hắn tốt, say cũng không ầm ĩ, tựa như lúc bình thường, chỉ là tư duy hành động đều chậm chạp hơn bình thường, tựa như... Con lười?

Túc An thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn chằm chằm Tưởng Lục, chậm rãi tới gần anh, thấy anh không có phản ứng gì, trong lòng cô thở phào, mở bình giữ nhiệt đổ canh gà ra, đút đến bên miệng anh ấy.

"Tưởng đại ca, uống canh."

Những lời này lặp đi lặp lại đại khái ba bốn lần, đầu óc anh ấy dường như rốt cuộc cũng nhận được tin tức này, chậm chạp hé miệng, tùy ý cô đút.

Trong quá trình cho canh ăn, Túc An tâm như đánh trống.

Cô biết mình đang làm một chuyện vô đạo đức, trong lòng kỳ thật không chắc chắn như vậy, luôn cảm thấy đang làm chuyện xấu, nhưng cô không khống chế được, cũng không dừng lại được...

Sáng sớm hôm sau.

Túc An tỉnh lại trước một bước, cô kéo chăn che thân thể mình, chờ anh ấy tỉnh lại khóc nháo không ngừng muốn anh ấy phụ trách. Hay là trước tiên nhu thuận rời đi, làm ra tư thái không cần anh ấy phụ trách.

Cái đầu dễ dàng phơi bày tính toán của cô.

Cái thứ hai...

Quá thử thách trí nhớ và tinh thần trách nhiệm của Tưởng Lục.

Trong trường hợp, anh ấy giống như trong phim uống rượu say không nhớ gì. Hoặc là, trách nhiệm của anh ấy tạm thời còn không chống lại được tình cảm của hắn đối với Đại Mạn, chính mình không nói, hắn sẽ làm bộ như không có chuyện gì phát sinh.

Túc An cắn răng, suy nghĩ trong chốc lát, quyết định giả bộ ngủ án binh bất động.

Cô nhất định phải đợi Tưởng Lục tỉnh lại, nhìn thấy mình và hắn trần truồng nằm trên một cái giường.

Sau đó, cô giả vờ sợ hãi đau đớn.

Túc An nghĩ nghĩ, liền yên tâm thoải mái lại ngủ thiếp đi.

Chuyện như cô dự liệu, Tưởng Lục sau khi tỉnh lại liền cho rằng chính mình làm sai chuyện, lại nhìn vẻ mặt Túc An thống khổ, hận không thể đ.â.m đầu c.h.ế.t rụt vào góc giường, lại nghĩ đến hôm qua Đại Mạn kiên định muốn chia tay như vậy, thậm chí dùng những lời khó nghe nhất bôi nhọ anh và người nhà, cũng không biết là vò đã mẻ lại sứt, hay là trả thù Đại Mạn nhẹ nhàng buông tha.

Tưởng Lục: "... Anh sẽ chịu trách nhiệm. Chờ trở về An Nam anh sẽ đến chỗ chú Túc cầu hôn.”

Trái tim Túc An cuối cùng cũng có thể buông xuống, cô vẫn che mặt khóc: "Không cần, Tưởng đại ca, chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

Tưởng Lục hồ nghi: "Lúc trước không phải em muốn anh thực hiện hôn ước sao?”

Nghe nói như vậy, Túc An biết trong lòng hắn hoài nghi mình.

Liền nửa thật nửa giả nói: "Vâng, em rất muốn cưới anh. Em ghen tị với Túc Miểu, cũng hận cô ấy, rõ ràng em mới là vị hôn thê của anh, người cùng anh lớn lên nên là em, nhưng bởi vì hành động của một người thối nát, lại để cho cô ấy chiếm chỗ nhiều năm như vậy. Vì vậy, em đã có tâm tư muốn cướp lại tất cả từ chỗ cô ấy.”

Tưởng Lục nghe vậy, trên mặt không còn tức giận.

Lúc nhìn Túc An, lại sinh ra một tia thương tiếc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-390-pn-tuc-an-10.html.]

Thật ra cô cũng không dễ dàng.

Túc An nhận ra anh không cảm thấy mình không đúng, tiếp tục nói: "Em biết ý định ban đầu của mình không đúng, nhưng khi em nhìn thấy hình ảnh anh và Túc Miểu đứng chung một chỗ, em, em... Em cũng muốn đứng chung một chỗ với anh như vậy, Tưởng đại ca, em muốn kết hôn với anh, nhưng không muốn miễn cưỡng anh.”

“Em biết mình không xứng đôi với anh, thời gian chúng ta quen biết quá ngắn, ở trong lòng anh khẳng định em không sánh bằng Túc Miểu. Em không muốn anh ghét em, vì vậy chúng ta hãy coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Nói xong, Túc An nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lên, nở ra một nụ cười miễn cưỡng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô sinh ra không kiểu mị bằng Túc Miểu, cũng không có ngũ quan đại khí như Đại Mạn, chỉ là thanh tú mà thôi.

Nhưng khi nhíu mày kiên cường cũng có một phen ý vị khác.

Tưởng Lục không phải là người có tâm địa sắt đá.

Hắn thích Đại Mạn không phải bởi vì cô ta xinh đẹp, mà là trên người cô ta lộ ra sự quật cường, sự cố gắng vươn lên.

Nếu như hắn là người coi trọng da mặt, hắn căn bản sẽ không làm đối tượng với Đại Mạn, mà là thành thành thật thật ở bên Túc Miểu.

Thử hỏi, có ai đẹp hơn Túc Miểu chứ?

Cô ấy không chỉ là cô gái nhỏ xinh đẹp nhất trong đại viện, cho dù đến Thanh Xuyên học đại học, gặp qua càng nhiều người thanh xuân xinh đẹp, hắn cũng không thấy ai có thể so sánh được với Túc Miểu.

Mà bây giờ, một phen bộc bạch của Túc An làm cho hắn thấy được sự yếu ớt, quật cường, cùng với sự không cam lòng kia của cô.

Cô gái nhịn khóc, đem một mặt ti tiện của mình biểu hiện ra đã đột nhiên trở nên sống động trong lòng hắn, Tưởng Lục rõ ràng biết mình không yêu cô, nhưng hắn lại thương cô.

"Không cần tranh cãi với anh, chuyện đã đến nước này, chúng ta cũng không nên giận dỗi, mà là giải quyết nó."

"Chuyện này nói cho cùng cũng là lỗi của anh, anh sẽ không chán ghét em, cũng sẽ không trách em. Vì đó là lỗi của anh, anh sẽ chịu trách nhiệm, không thể để cho một mình em chịu hậu quả.”

Dù sao Đại Mạn cùng hắn đã không có khả năng.

Đại Mạn có kiêu ngạo của riêng mình. Anh ta cũng vậy.

Nếu hai người không thể suy nghĩ cho đối phương, không thể nhường ai một bước, Tưởng Lục không cảm thấy tình cảm của bọn họ có thể tiếp tục đi tiếp.

Cẩn thận nghĩ lại, trong mấy lần tranh chấp, hắn cũng không phải chưa từng cảm thấy mệt mỏi, chỉ là phần tình cảm này lúc bắt đầu quá tốt đẹp, làm cho hắn luyến tiếc dễ dàng buông tay.

Mà bây giờ, cho dù vẫn cảm thấy tiếc nuối về chuyện này, nhưng hắn tựa hồ đã không còn cố chấp như vậy.

Tưởng Lục nhịn không được tự giễu, thì ra, đối với phần tình cảm này hắn cũng không kiên trì như trong tưởng tượng, hắn giữ lại có lẽ không phải là Đại Mạn, mà là thời gian tốt đẹp bọn họ từng trải qua. Hắn cho rằng mình rộng lượng nhường nhịn, có thể làm cho phần tốt đẹp này kéo dài lâu một chút.

Trong thực tế, khi tình cảm bước vào thực tế, bắt đầu liên quan nền tảng gia đình và sự khác biệt trong quan niệm của hai người, nó không bao giờ trở lại ngọt ngào một lần nữa.

"Qua một thời gian anh sẽ xin nghỉ phép trở về An Nam một chuyến, định ra hôn sự của chúng ta."

Cứ như vậy đi.

Thỏa hiệp với cuộc sống có vẻ dễ dàng hơn.

Túc An nghe nói như vậy, trong lòng yên ổn, nội tâm vui mừng đến mức đánh chiêng đánh trống, mệt mỏi trên thân thể quét sạch, chỉ là cô vẫn khống chế phần cảm xúc này, săn sóc tỉ mỉ hỏi Tưởng Lục: "... Vậy còn đồng chí Đại thì sao? Em nghe Cầm Cầm nói, anh đã có đối tượng, đối tượng của anh là một cô gái rất thông minh rất tốt đẹp, em, em không muốn làm tổn thương cô ấy.”

Tưởng Lục: "Hôm qua không phải em đã nghe thấy sao, chúng tôi đã chia tay, em không làm tổn thương cô ấy.”

Túc An cúi đầu, tựa hồ vẫn có chút bất an: "... Ồ.”

Tưởng Lục: "Anh ra ngoài mua bữa sáng trước, em..." Hắn dừng một chút, ánh mắt từ trên người Túc An chuyển ra ngoài cửa sổ: "Em rửa mặt trước, cơm nước xong em sẽ đưa em về nhà khách.”

Túc An: "Được ạ.”

Sau khi trở về nhà khách, hai người không gặp Dương Hành.

Tưởng Lục cho rằng bà ta còn chưa rời giường, trong lòng mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hắn thật sự không muốn cùng mẹ ruột giải thích vì sao hắn cùng Túc An ở cùng một chỗ.

Tuy nói chuyện hai người muốn kết hôn sớm muộn gì cũng phải thông báo với hai nhà, nhưng sâu trong nội tâm hắn cũng không muốn nói lý do kết hôn cho bọn họ biết.

Còn Dương Hành thì sao, thật ra là cố ý dậy muộn.

Đợi đến khi Tưởng Lục đi làm, bà ta mới chậm rãi gõ cửa phòng Túc An.

Đêm qua Túc An không nghỉ ngơi, nhưng nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không dám trì hoãn, vội vàng mở cửa đón Dương Hành vào phòng: "Được rồi?”

“...... Ừm.” Túc An nhỏ giọng đáp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ừng, khó có được thẹn thùng không dám ngẩng đầu nhìn Dương Hành.

Dương Hành lại yên tâm: "Tưởng đại ca cháu nói như thế nào?”

Túc An kinh ngạc nói: "Anh ấy nói, một thời gian sau trở về An Nam đề cập chuyện hôn sự.”

Dương Hành nở nụ cười: "Được, vậy là tốt rồi.”

Túc An lại nhớ tới một vấn đề: "Dì Dương, nhưng tuổi của cháu còn chưa tới..."

Dương Hành khoát tay: "Làm rượu trước cũng được, chờ cháu đến tuổi mới lĩnh chứng. Hai nhà chúng ta có quan hệ gì, cho dù cháu gả tới đây trước cũng không có việc gì, đúng rồi, hắn không hoài nghi cái gì chứ?"

“Không." Túc An lắc đầu.

Cho đến bây giờ cô cũng có chút không thể tin được, Tưởng Lục sao lại tin như vậy?

Theo lý thuyết, chuyện tối hôm qua mặc dù trải qua sự tỉ mỉ mưu tính của các cô, nhưng nói đến cùng cũng thật sự trùng hợp, khi tất cả trùng hợp chồng lên nhau, với bản lĩnh của Tưởng Lục, không nên dễ dàng buông lỏng như vậy mới đúng.

Luôn có một loại Tưởng Lục không "tuệ nhãn như đuốc" như trong sách viết, anh dễ dàng bị cô và dì Dương lừa gạt như vậy, anh thật sự là thị trưởng sao?

Ý niệm này lướt qua trong đầu Túc An.

Cô nhịn không được thầm mắng mình nhiều chuyện.

Nếu Tưởng Lục thật sự là Long Ngạo Thiên, kế hoạch của mình còn có thể thực hiện được sao?

Cứ như vậy khó có được hồ đồ, có cái gì không tốt đây?

Dù sao, anh ấy đã đồng ý kết hôn với mình.

Loading...