Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 393: PN Túc An
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:17
Lượt xem: 7
Mẹ Tưởng không nhắc đến chuyện bà ta hủy hoại sự nghiệp của Đại Man, khiến cho Đại Man mất việc, sau đó dùng tiền ép đối phương rời đi.
Bà chỉ nói tâm trạng của Tưởng Lục lại rơi xuống đáy vực một lần nữa, nếu như Túc An còn có ý nghĩ gì thì đây là thời cơ tốt nên tận dụng. Dù sao quan hệ giữa hai người bọn họ vốn cũng không đơn giản, chuyện nên chuyện không nên làm cũng đã làm cả rồi, thừa dịp này vãn hồi chút tình cảm có lẽ xác xuất thành công khá cao.
So với Đại Man, mẹ Tưởng vẫn hi vọng rằng hai người bọn họ có thể quên hết tất cả những ân oán trước đây.
Những ngày này, quan hệ giữa hai nhà Tô Tưởng lạnh nhạt đi không ít, trong lòng mẹ Tưởng kỳ thực cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của bà ta, thái độ của Túc An lại lập lờ nước đôi, chỉ cười khổ nói: “....Để sau này rồi nói.”
Chỗ Chử Trạch Vũ đã thất bại, có lẽ cô có thể học theo nhân vật nữ chính tự mình mở một cửa hàng bán quần áo.
Dù cô có tệ đến thế nào thì tốt xấu gì cô cũng lớn lên ở xã hội thông tin hóa, chẳng lẽ chưa từng ăn thịt heo thì không nhìn thấy heo chạy? Mặc dù cô không học về mảng này nhưng cô đã từng quan sát phong cách ăn mặc của không ít minh tinh. Nếu đặt cô vào 30 năm sau có thể cô chỉ là thiếu nữ qua đường A giữa hàng nghìn hàng vạn người, nhưng ở giữa những năm 80, ánh mắt của cô đã vượt qua mức quy định.
Thay vì bị người khác chọn lựa, không bằng cô nỗ lực một chút, đi theo con đường của Túc Miểu, để Túc Miểu không còn con đường nào để đi.
Bởi vì chưa hết hi vọng nên một tia d.a.o động vừa rồi lập tức biến mất.
Thay vào đó là mấy lời qua quít: “Dì à, Tưởng Lục đã làm cháu tổn thương quá rồi. Cháu, cháu tạm thời…. không muốn gặp lại anh ấy, đợi khi cháu chỉnh đốn lại cảm xúc của bản thân cháu sẽ…..”
Lời còn chưa nói hết, mẹ Tống đã gật đầu tỏ vẻ hiểu ý: “Được, dì vĩnh viễn sẽ luôn đứng về phía cháu, cháu là đứa con dâu mà dì vừa ý nhất.”
Túc An tránh mắt của bà ta, cười cười, nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ năm giờ, cô lập tức đúng dậy cáo từ.
Khi gần đến cổng tiểu khu, cô liền bắt gặp đại gia đình nhà họ Túc đang vui mừng hớn hở, vừa nói vừa cười đi tới, Túc An đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, cô vội vàng chạy sang hàng rào nhà bên cạnh ngồi xổm.
Trên hàng rào có một mảng lớn dây leo bí đỏ, Túc An vừa trốn vào lập tức cảm nhân được có điều gì đó không đúng.
Trên lá của dây leo bí đỏ phủ kín lông tơ màu trắng, chúng cọ vào cổ và tay làm da dẻ cô tức khắc đỏ ứng, giống như có côn trùng đang bò trên người, ngứa ngáy khó chịu, khiến cô suýt chút nữa không chịu được mà lao ra ngoài, nhưng cứ nghĩ tới khuôn mặt bất đắc dĩ và dáng vẻ đau lòng của cha mẹ Túc sau khi biết cô đến nhà họ Tưởng làm khách, Túc An lại cố gắng kìm nén lại.
Đợi đến khi cả nhà họ Túc vào trong nhà, cô mới từ từ đứng lên.
Có lẽ là do ngồi xổm quá lâu, cộng thêm đứng dậy quá nhanh, đã khiến cho chân trái của cô bị chuột rút.
Đau đến mức cô muốn mắng chửi người.
Một lúc sau, cuối cùng hai chân cũng khôi phục lại bình thường, Túc An nhanh như chuột cấp tốc chạy ra khỏi đại viện.
Sau khi trở về, cô lập tức bắt đầu kế hoạch kiếm tiền của mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, kể cả bán căn tứ hợp viện kia đi thì tiền trong tay cô không đủ để mở nhà máy. Trừ phi cô cúi đầu nhận sai với Liễu Ngọc Tú, lừa bọn họ một khoản tiền, nhưng Liễu Ngọc Tú sẽ cho cô ư?
Cô không dám chắc.
Túc An hết gật rồi lại lắc đầu, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định này.
Chủ yếu là do Ngô Hồng Ngọc quá khó đối phó. Nếu như cô tìm cha mẹ Túc giở công phu sư tử ngoạm, vừa mở miệng là đòi mười vạn, khẳng định Ngô Hồng Ngọc sẽ náo loạn đặc biệt lớn.
Nếu dùng cách này, Liễu Ngọc Tú chắc chắn sẽ không đồng ý.
Túc An có chút nhụt chí.
Mấy ngày sau, cô không ngừng bận rộn chạy đến các nhà xưởng may quần áo, nghĩ đến mục đích xây dựng nhà máy không thành, cô đành phải cầm bản thiết kế nóng lòng tìm nhà máy gia công quần áo cho mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-393-pn-tuc-an.html.]
Cô nghĩ rất đơn giản.
Cô ra tiền, nhà máy may coi như kiếm thêm thu nhập.
Đáng tiếc là cô đã đánh giá thấp những nhà máy quốc doanh đang không ngừng phát triển này. Cô phơi mình trong phòng làm việc mấy ngày liền, lãnh đạo người ta cũng không thèm để ý đến cô.
Trong đó có một nhà máy khá nghiêm túc xem xét bản thiết kế nguệch ngoạc của cô, những vẫn không kiên trì như cũ, nói một đống lí lẽ, cái gì mà nhà máy quốc doanh sẽ không đi theo con đường chủ nghĩa tư bản, không làm tư nhân bán sỉ...... Chẳng qua là nhìn chướng mắt số lượng mà cô đặt thôi.
Nhưng hai tuần sau, Túc An lại nhìn thấy một kiểu dáng rất quen mắt ở trong cửa hàng bách hóa.
Hóa ra nhà máy kia tham lam muốn cướp bản thiết kế của cô, Túc An tức giận, chạy đến tận cửa đòi công bằng, nhưng người quản lí sản xuất chẳng hề hé mặt, chỉ thấy quản lí phân xưởng nho nhỏ ra đuổi cô đi, còn tuyên bổ không hiểu cô đang nói cái gì hết.
Lúc này Túc An mới lĩnh ngộ được cái gì gọi là xã hội tàn nhẫn.
Những người này muốn chỉnh ngươi, không giống như nhà họ Túc, không miệng lưỡi như Túc Miểu.
Trên mặt người ta lúc nào cũng cười hì hì, nói chuyện có chứng cứ, thậm chí vui vẻ nói hai câu dễ nghe để thổi phồng ngươi, nhưng đến lúc tính toán thì chẳng hề nương tay dù chỉ một chút.
Giày vò hơn phân nửa tháng, cuối cùng Túc An cũng từ bỏ nguyện vọng tốt đẹp tự dựa vào sức lực của bản thân để làm giàu.
Lúc này, cô lại dời ánh mắt lên người Tưởng Lục lần nữa.
Có lẽ chuyện Đại Man phá thai đã khiến cho Tưởng Lục bị shock, cho nên mới chủ động hẹn cô, hai người hàn huyên truyện cũ, cơm nước no say, ẩm thực nam nữ, bọn họ tất nhiên lại chui vào cùng một ổ chăn.
Điều khác biệt với lần đầu chính là, lần này cô trúng thưởng.
Túc An trở về nhà họ Túc, thông báo hôn sự với Tưởng Lục trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Cô biết chuyện này cực kỳ mất mặt, ngoài miệng nói không quan tâm người khác nghĩ thế nào, kỳ thực trong lòng lại vô cùng để ý.
Chẳng lẽ cô không hâm mộ cuộc hôn nhân của túc Miểu sao?
Thoải mái mở tiệc rượu chiêu đãi khách khứa, dưới sự trêu chọc và chúc phúc của tất cả mọi người mà hoàn thành hôn lễ, thật tốt đẹp.
Nhưng mà cô không thể.
Cuộc hôn nhân của cô và Tưởng Lục dây dưa ầm ĩ tới lui hai ba lần, ai nấy xem náo nhiệt cũng đã đủ. Nếu như bày tiệc rượu, nói không chừng những người này còn ở sau lưng nói mấy lời khó nghe khiến cho bọn họ ngột ngạt.
Cho nên, cô kiên trì muốn học theo người khác làm đám cưới du lịch.
Vân Mộng Hạ Vũ
Liễu Ngọc Tú không khuyên được cô, cũng có chút nản lòng, chỉ nhắc vài câu rồi mặc kệ cô.
Túc An cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại chợt có chút mất mát.
Cô nhủ thầm trong lòng, bản thân thật sự có bệnh.
Cha mẹ lải nhải không ngừng, thì cô cảm thấy bực bội nhiều chuyện, cảm thấy bọn họ chỉ biết đòi hỏi mình. Nhưng đến khi bọn họ không còn gò bó mình nữa, cô lại thoáng cảm thấy hơi thất vọng.
Loại thất vọng này giống như đột nhiên bị người ném một hòn đá vào mặt hồ đang phẳng lặng. Lúc bắt đầu chỉ b.ắ.n lên một bọt nước nhỏ, sau đó sóng nước lại dần khuếch tán ra ngoài, càng lúc càng lớn, càng lan ra càng lớn......
Trong nháy mắt tâm trạng cô lập tức ỉu xìu.