Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 412: Pn Túc Mục 4
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:44
Lượt xem: 28
Nếu không, một mối quan hệ hài hòa hơn cũng sẽ không ngừng trộn lẫn thêm vào cát, làm cho mọi người đều khó chịu.
Tu Hải Đông và chồng cũ tình cảm cũng không tệ lắm, hai người quen nhau từ thời sinh viên, chồng cũ năm đó thích sự chuyên chú y học của cô, sự cố chấp của cô đối với việc chữa bệnh cứu người đã lây nhiễm cho anh ta nhiệt tình, nhưng ly hôn cũng đúng vì nguyên nhân này.
Sinh non chỉ là cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t con lạc đà.
Trên thực tế, lúc trước cô quyết định đi theo đội cứu hộ đi cứu trợ đã không biết mình có thai, lần đầu tiên cô biết trong bụng có một sinh mệnh nhỏ cũng là lúc đứa bé rời đi. Lúc đó trong lòng cô cũng cực kỳ khó chịu, nhưng dưới tình huống người bị thương liên tục được đưa tới, cô chỉ có thể thu thập cảm xúc của mình trong thời gian ngắn nhất, tận lực bảo trì tiêu chuẩn vốn có, bởi vì trong lòng cô rất rõ ràng, một khi mình bị cảm xúc thương tâm vây quanh, khi phẫu thuật xảy ra vấn đề, vậy chính là hủy diệt mạng của người khác.
Là một bác sĩ, cô không thể.
Chờ nhiệm vụ hoàn thành, sau khi cô về nhà nghênh đón cô chính là gia đình chồng cũ chỉ trích, còn có đơn ly hôn.
Cô không do dự, quyết định ký tên.
Qua vài ngày, chợt nghe thấy chồng cũ tái hôn, thì ra khi còn chưa ly hôn, bố mẹ chồng cũ vì cô nhiều năm không mang thai đã lén lút cho chồng cũ xem mắt.
Tu Hải Đông chỉ cảm thấy may mắn vì mình đã rời đi, nếu không còn không biết sẽ bị ghê tởm đến mức nào.
Có cuộc hôn nhân đầu tiên, nghe Túc Mục nói mẹ chồng và em chồng tương lai sẽ lén lút đến thăm mình, trong lòng Tu Hải Đông ngược lại yên ổn.
Cô cũng vừa vặn nhân cơ hội nhìn xem bọn họ là loại người gì.
Ngày hôm sau, Túc Miểu ngủ đến khi mặt trời lên ba sào mới rời giường.
Vừa xuống lầu đã thấy bà mẹ già nhà mình đang xách giỏ trúc nhỏ ở trong sân cắm hoa.
Cô ngáp một cái, tùy tiện vén tóc ra sau đầu, dùng cây trâm gỗ cài lại, chậm rãi di chuyển đến cửa như một con ốc sên: "Mẹ, mẹ làm gì với hoa hồng của con vậy?"
Đây là giống hoa đặc biệt mà Hàn Lặc vất vả lắm mới nhờ người tìm được, gọi là tình yêu màu lam, cũng không phải là hoa giả nhuộm bằng thuốc nhuộm bên ngoài.
Túc Miểu bình thường còn luyến tiếc cắt.
Liễu Ngọc Tú quay đầu liếc cô một cái: "Mấy đóa hoa, còn không nỡ cho mẹ à?”
Túc Miểu lặng lẽ vuốt trán.
"Để nó ở trên cành cây nở rộ không tốt sao, cắt xuống hai ngày sẽ héo đi, nếu không mẹ cắt cây màu đỏ bên cạnh kia?" Suy nghĩ một chút, vẫn có chút đau lòng, Túc Miểu cố gắng cứu minh chứng tình yêu của chồng.
Liễu Ngọc Tú không phản ứng.
Cái kéo lại càng lưu loát, từng đóa từng đóa, cắt ước chừng hai mươi bông mới dừng tay.
“...... Có hơi ít không?"
Bà giơ giỏ lên hỏi Túc Miểu, Túc Miểu một tay ôm ngực, ánh mắt ai oán vô cùng, kéo dài ngữ điệu: "Mẹ cắt một giỏ lớn như vậy còn ngại ít, con thật thương tâm, con thật khổ sở ah.”
Liễu Ngọc Tú đây là có con dâu, không để con gái vào mắt rồi.
Tức giận liếc Túc Miểu một cái: "Được rồi đừng giả vờ, mới hái mấy đóa con đã có dáng vẻ này, bớt keo kiệt đi. Mẹ đây còn không phải là vì giúp anh hai con theo đuổi vợ sao?”
Túc Miểu không hiểu logic này.
Làm thế nào để giúp đỡ? Giúp anh hai theo đuổi vợ vì sao bị thương lại là cô?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-412-pn-tuc-muc-4.html.]
Liễu Ngọc Tú chế nhạo cô không hiểu cách tiếp cận hiện tại, phim thần tượng người ta đều diễn, yêu đương thì phải tặng hoa hồng mà.
“...... Anh hai con không ở An Nam, chúng ta phải giúp hắn trông vợ, lát nữa con hãy an bài người đến bệnh viện đưa hoa, nói là anh con đưa."
Túc Miểu: "......"
"Vậy mẹ có thể tìm cửa hàng mua hoa tặng nha, người ta còn gói cho mẹ thật xinh đẹp, làm sao phải chà đạp hoa nhà chúng ta, lát nữa mẹ còn phải tìm đồ gói lại, mất nhiều thời gian công sức nha."
Liễu Ngọc Tú vừa nghe cô nói đã biết còn đang đau lòng hoa, cười Túc Miểu keo kiệt.
Túc Miểu hừ hừ: "…Vốn là như vậy.”
Liễu Ngọc Tú: "Hoa này đặc biệt mà, đưa qua cho sẽ tăng thêm mặt mũi cho anh hai con. Bên ngoài nào có màu sắc như vậy, có cũng là do nhuộm lên, không thành tâm."
“Ồ."
Quên đi, dù sao hái cũng đã hái, một bó hoa có thể làm cho anh hai ôm mỹ nhân về cũng không tệ.
Liễu Ngọc Tú bận rộn hơn nửa giờ, rốt cuộc gói xong bó hoa tình yêu màu lam này.
Túc Miểu vốn định nhờ trợ lý giúp đỡ đưa qua là được, nhưng mẹ già không chịu, phải đi theo.
Định đến gần xem bác sĩ khi nhận được hoa sẽ có biểu cảm gì.
Túc Miểu ngoài miệng c.h.é.m đinh chặt sắt tỏ vẻ mình không đi góp vui, nhưng trong lòng lại có chút ngứa ngáy.
Ngẫm lại nhân vật chính là ai nha?
Anh hai của cô đấy.
Tất cả mọi người đều cho rằng anh ấy sẽ độc thân cả đời, không nghĩ tới lặng yên không một tiếng động đã tìm được người mình thích, cũng không biết bác sĩ Tu này như thế nào, lại có thể làm cho đầu gỗ thông suốt.
Tâm tình lúc này của Túc Miểu giống như bị mèo cào.
"Vậy con ở nhà nghỉ ngơi, mẹ đi theo Tiểu Doãn một chuyến, sẽ lập tức trở về."
"À."
Chờ hai người sắp ra khỏi sân, Túc Miểu vẫn ngồi không yên, cầm lấy chìa khóa trên bàn đuổi theo: "Mẹ, mẹ chờ một chút, con cũng đi.”
Nghe kể lại nào có thoải mái như xem trực tiếp.
Với bộ lọc hiện tại của mẹ cô, không chừng bác sĩ Tu mặt như băng sương, bà ấy cũng có thể xem là ngượng ngùng mang theo sợ hãi.
Người ta lãnh đạm cự tuyệt, nói không chừng ở trong lòng bà ấy chính là rụt rè.
Không được, cô vẫn nên tự mình nhìn một chút mới tính.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chẳng may thật sự không có tình cảm, cũng nhanh chóng thông báo cho anh hai, để anh ấy tìm một giai nhân khác.
Túc Miểu: A, quả nhiên tôi là một người em gái tốt!
Tác giả có một cái gì đó để nói: Túc Mục: Quả nhiên là như vậy, mẹ ruột và em gái càng lớn tuổi càng hóng chuyện