Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 421: PN Bá Vương Hoa 1

Cập nhật lúc: 2024-09-26 15:31:15
Lượt xem: 33

Cha mẹ lo lắng khi đứa trẻ yêu sớm.

Hai mươi tuổi lại chưa từng nảy sinh xuân tâm, cô cũng lo lắng.

Đương nhiên, Hàn Lặc không lo lắng, anh ước gì con gái mình kết hôn ở tuổi 30.

Nhưng Túc Miểu cảm thấy ba mươi tuổi là quá muộn, thanh niên ưu tú đã sớm bị người khác chọn đi, đến lúc đó người cùng tuổi hoặc là dưa vẹo táo nứt, hoặc là có bạn gái hoặc là vợ.

Về phần ba mươi đặc biệt ưu tú còn chưa có đối tượng?

Cô không tin, vậy khẳng định là có bệnh ẩn.

Hàn Tiểu Ngư cứng ngắc cười: "Biết rồi, mẹ. Con chắc chắn sẽ mang về cho mẹ người con rể thông minh nhất.”

Thứ cho cô ấy nói thẳng, người như vậy cô ấy còn chưa từng gặp qua.

Túc Miểu vui vẻ không khép miệng lại được: "Được rồi, mẹ cứ chờ xem.”

Hàn Tiểu Ngư cúp điện thoại, trên đường trở về ký túc xá đi qua sân huấn luyện, cô tùy ý liếc mắt một cái.

Con ngươi đầu tiên là mở to, có chút không dám tin, sau đó hơi híp đánh giá bóng lưng có vài phần quen thuộc kia.

Đối phương rất nhạy cảm, nhanh chóng quay đầu lại nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời tia lửa văng khắp nơi.

Người đàn ông khiêu khích nở nụ cười một chút, Hàn Tiểu Ngư nhếch môi, ha ha, quả nhiên là Khuyết Nghi Niên là con rùa vương bát.

Cô hừ một tiếng, thu hồi tầm mắt.

Hai tay đút vào túi quần nghênh ngang đi.

Mắt phượng Khuyết Nghi Niên mỉm cười, nha đầu này so với trước kia không có biến hóa gì, cực kỳ giống khổng tước kiêu ngạo.

Đương nhiên, cô cũng có vốn liếng kia, bất kể là về thể lực hay trí não, cô quả thật là người nổi bật, rất ít người có thể cướp được sự nổi tiếng của cô.

Vừa vặn, nhân duyên xảo hợp hắn từng thắng cô ấy.

Thời gian Hàn Tiểu Ngư khó chịu vô cùng ngắn ngủi.

Cô là người không thích rối rắm, ngoài miệng chửi bới Khuyết Nghi Niên là con rùa vương bát đản, nhưng từ đáy lòng tán thành thực lực của hắn.

Chỉ là cô từ nhỏ đến lớn thắng đã quen, ba mẹ yêu cô, sủng ái cô giống như công chúa.

Bạn bè và người thân khen cô, các thầy cô cũng khen cô, cô đã quen với việc nghe người khác khen ngợi, mặc dù trong lòng biết người ngoài có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, nhưng kỳ thật căn bản chưa chuẩn bị tốt để thua người khác.

Không nghĩ tới ở lĩnh vực điều tra tin tức mình am hiểu nhất lại thua Khuyết Nghi Niên, quả thực làm cho cô nghẹn ở cổ họng, như bị đ.â.m lưng.

Cho dù thua về thể lực, cô cũng có thể tìm cớ, an ủi thể lực nữ giới của mình trời sinh không chiếm ưu thế.

Nhưng về nhãn lực cùng tốc độ tư duy đầu óc chậm hơn người khác một nhịp, Hàn Tiểu Ngư không còn lời nào để nói.

Lần bại trận này qua đi, Hàn Tiểu Ngư chuẩn bị khởi xướng khiêu chiến lần nữa, nghĩ nhất định phải thắng trở về, không nghĩ tới Khuyết Nghi Niên lại chạy mất.

Thực sự làm cho cô buồn bực.

Cô còn tưởng rằng trận này vĩnh viễn không thể đấu lại, ai ngờ lại gặp mặt, trong phút chốc ý chí chiến đấu của Tiểu Ngư dâng trào.

Mà buổi huấn luyện kia kết thúc, Khuyết Nghi Niên đi gặp bạn học cũ.

“Sao đột nhiên điều đến quân khu chúng tôi?”

Khuyết Nghi Niên uống một ngụm nước, thản nhiên nói: "Sang năm mấy quân khu lớn phối hợp tổ chức tuyển chọn binh vương, tôi đến huấn luyện bọn họ.”

Binh vương bốn năm một lần, người dự thi đều là người có thể ra tay nhất các quân khu.

Khuyết Nghi Niên là binh vương khóa trước, lần này điều tới một là chọn người, hai là huấn luyện, ngược lại không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-421-pn-ba-vuong-hoa-1.html.]

"Vừa rồi lúc huấn luyện cậu thất thần rồi, sao vậy, quen biết bá vương hoa của nữ binh đại đội?"

Bá Vương Hoa...

Khuyết Nghi Niên cười cười, danh hiệu này rất thích hợp với cô ấy.

"Ừm, coi như là người quen." Hắn thừa nhận rất dứt khoát.

Thái độ này làm cho bạn học cũ giật mình, cười quái dị nói: "Tiểu tử cậu sẽ không đặc biệt vì đuổi theo tiểu cô nương nên đến chỗ bọn tôi chứ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tôi là người như vậy?” Khuyết Nghi Niên nhướng mày, đặc biệt nghiêm túc: "Trước khi đến tôi không biết cô ấy ở đây, tôi cho rằng cô ấy sẽ đến bộ đội trinh sát.”

Thể lực của Hàn Tĩnh Ngọc không tệ, giá trị vũ lực không thấp, nhưng Khuyết Nghi Niên cho rằng cô thích hợp dùng đầu óc hơn.

Trí nhớ của cô ấy tốt nhất trong số những người anh gặp, có thể nói là nhìn qua không quên, trên cơ sở nhìn qua không quên, tính logic của cô ấy cũng phi thường tốt.

Lần trước có thể thắng cô ấy không phải vì tư chất của anh tốt hơn, mà là bởi vì bản thân anh đã được huấn luyện. Đứng ở cùng một vạch xuất phát, anh không nhất định có thể thắng Hàn Tĩnh Ngọc.

Đỗ Âu nghe nói như vậy, trên mặt kinh ngạc: "Hiểu rõ cô ấy như vậy? Hai người có quan hệ gì?”

Khuyết Nghi Niên nhíu mày: "Không có, từng gặp qua, tỷ thí với nhau, cô ấy rất lợi hại.”

Đỗ Âu càng tò mò hơn.

Trong miệng Khuyết Nghi Niên rất ít khi khen người.

Nhưng hắn vẫn không hiểu rõ, Bá Vương Hoa quả thật không kém, nhìn cô ấy ở trong nhóm tân binh mấy tháng đã nổi danh là biết người ta có bản lĩnh thật sự, nhưng đến tình trạng để Khuyết Nghi Niên khen ngợi, nghĩ như thế nào cũng không đến mức ah?

“Cô bé kia rất đẹp, không phải bởi vì người ta lớn lên xinh đẹp nên nói như vậy chứ."

Khuyết Nghi Niên nhìn hắn một cái, không nói gì, rất có một loại miệt thị không cùng đứa ngốc nói chuyện.

Đỗ Âu càng hăng hái hơn.

"Người anh em, nói một chút xem, có phải cậu có ý với người ta không? Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, thích thì ra tay nhanh lên, người thích Bá Vương Hoa rất nhiều.”

Lúc này hắn thật sự không nói dối, Bá Vương Hoa Hàn Tĩnh Ngọc mà, lớn lên giống như minh tinh trên TV còn đặc biệt cường hãn, không nói tân binh không có kiến thức coi người ta như nữ thần, những quan quân có ánh mắt kia vẫn nhìn chằm chằm người ta.

Chỉ là nghe nói cô bé kia có chút không hiểu phong tình, chỉ thích cùng người khác đánh nhau, không thích cùng người khác tâm sự.

Khuyết Nghi Niên mặt mày khẽ động: "À?"

Ngữ điệu hơi kéo dài: "Rất được hoan nghênh?"

“Tất nhiên."

"Có một câu nói như thế nào, làm lính có ba năm, heo mẹ cũng trở thành Điêu Thuyền nha. Bản thân người ta còn giống như tiên nữ, người thích cô ấy có thể không nhiều sao?"

Khuyết Nghi Niên cười nhạo một tiếng: "Vậy bọn họ không có cửa lồi, cô bé kia không thích người ngu xuẩn.”

Đỗ Âu nghe nói như vậy liền không đồng ý: "Ài, nói chuyện thì nói chuyện, đừng công kích người khác. Đừng tưởng rằng tôi không nghe ra, cậu đang mắng người khác ngu xuẩn.”

“Cậu đã mắng người rồi, còn dám nói không có suy nghĩ gì với người ta, Khuyết Nghi Niên, cậu dối trá nha!”

Khuyết Nghi Niên vẫn bộ dáng kia, thảnh thơi uống nước, chỉ cười cười, không đáp lời.

Nhưng trong nháy mắt Đỗ Âu như hiểu được tâm tư của hắn, vỗ một cái vào lưng hắn: "Cậu được lắm, lúc trước đối với người ta không có suy nghĩ gì, hôm nay gặp lại lại nhớ thương, cậu có tâm tư gì vậy?”

Lần này Khuyết Nghi Niên nói chuyện.

"Khi tôi biết cô ấy, cô ấy chỉ mới 17 tuổi. Tôi cũng không phải cầm thú, có thể đối với một cô gái nhỏ vị thành niên có ý nghĩ gì? Bây giờ tôi cũng không nhớ thương cô ấy, cậu đừng đi khắp mọi nơi nói lời bịa đặt.”

Trước khi gặp Hàn Tĩnh Ngọc hôm nay, hắn đích xác một chút ý nghĩ cũng không có.

Loading...