Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 61: Người Một Nhà.
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:35:57
Lượt xem: 98
Túc Miểu lại để cho Bình Bình đem em gái đưa đến một bên đi chơi, Ngô Hồng Ngọc thấy thế liền biết cô có chuyện quan trọng muốn nói, nhịn không được âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ là công tác không hài lòng, muốn đổi lại cái khác?
Như vậy tưởng tượng, nhiệt tình trên mặt cô ấy lại nhạt thêm vài phần.
Túc Miểu nhìn thấy, nhưng cô không ngại. Từ xưa mẹ chồng nàng dâu đã khó xử, cô cô cũng có chỗ khó, nhưng trên mặt không có trở ngại là được rồi, thật sự không cần để ý đối phương trong lòng có thật sự xem mình là em gái không.
Lui một vạn bước nói, chị em ruột còn có trở mặt đây này!
Cô vốn là cảm tạ Ngô Hồng Ngọc hao tâm tổn trí thay cô sắp xếp, Ngô Hồng Ngọc nghe vậy trên mặt hơi xúc động.
Túc Miểu hỏi tình huống trong nhà, cha mẹ anh cả công tác có thuận lợi hay không, đợi hai người nói được không sai biệt lắm, Ngô Hồng Ngọc chưa kịp hiểu lầm đã cảm thấy ảo não.
Túc Miểu mới nói chuyện Túc An thay thế cô nói ra.
Ngô Hồng Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối, Túc An này đến cùng là muốn làm cái gì?
Sự tức giận trong lòng bắt đầu dâng lên.
Túc An đã trở về nhà lâu như vậy, ngoại trừ ở trước mặt ba mẹ thành thật một chút, ngày thường luôn hờ hững lạnh lẽo. Tâm tình tốt còn gọi một tiếng "Chị dâu", tâm tình không tốt chỉ tùy tiện gật gật đầu cho xong việc.
Ngô Hồng Ngọc đời này ngoại trừ lúc cha mẹ vừa qua đời nếm qua khổ, thật đúng là chưa từng bị đối xử như vậy.
Nghĩ là em gái, lại chưa từng ở chung nên tình cảm không sâu, cô đã nhịn lại nhẫn. Không nghĩ tới cô ta ngược lại rất tốt, không nói một tiếng trực tiếp nhận đi cô tác cô đã mua cho Túc Miểu!
Đây là chuyện mà người có thể làm sao?
Túc An ngược lại thoải mái rồi, có nghĩ tới cô sẽ phải giải thích cùng Túc Miểu như thế nào chưa?
Là, cô thừa nhận chính mình thỉnh thoảng sẽ ghen tỵ với Túc Miểu, và cảm thấy không công bằng. Nhưng thay Túc Miểu tìm việc cô hoàn toàn là thật tâm đấy, nghe xong việc này đâu nhịn được, lúc này liền muốn gọi điện thoại cho Túc Trì.
Túc Miểu khuyên can mãi mới đem cô ấy ngăn lại.
"Chị dâu, chuyện công tác coi như xong, lúc trước em đã thêu vài món nhỏ, cũng đã kiếm được chút tiền."
Cô càng hiểu chuyện, Ngô Hồng Ngọc đối với Túc An càng bất mãn, đã tới gần ranh giới bộc phát.
Túc Miểu không khuyên nhủ, nhưng cũng không muốn ở lại xem các cô cãi nhau, đứng dậy liền muốn cáo từ về nhà.
Ngô Hồng Ngọc trầm ngâm một lát, cũng không giữ cô ở lại, chỉ nói cô về sau thường về thăm nhà một chút.
Hai người các cô vừa đi đến cổng, đã thấy Túc An kéo Tưởng Cầm nói chuyện gì đó, trên mặt hai người đều mang theo nụ cười, mà sau lưng các cô còn có bà Tưởng.
Mọi người đều khẽ giật mình.
Túc An không tiếp tục chải tóc, tay nắm thật chặc thành nắm đấm.
Cô ta đã tới văn phòng thành phố, cho nên tới hỏi tội rồi sao?
"Dì Dương."
Túc Miểu hai tay đặt ở dưới bụng, ưu nhã hào phóng mà chào hỏi bà Tưởng.
Rồi sau đó lại cười tủm tỉm mà nhìn Tưởng Cầm: "Tưởng Cầm, đã lâu không gặp ah."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-61-nguoi-mot-nha.html.]
Tưởng Cầm liếc mắt, nghĩ đến mẹ đang ở bên cạnh nhìn xem, cô ta lập tức đứng thẳng, kéo ra dáng tươi cười xinh đẹp: "Đã lâu không gặp."
Bà Tưởng nhìn Túc Miểu, kinh ngạc không thôi.
Không đến một tháng, phảng phất giống như đã thay da đổi thịt vậy, cả người khí chất đều thay đổi.
Lúc trước Túc Miểu bị Liễu Ngọc Tú chiều đến lợi hại, khí chất cũng không dùng được như con gái nhà mình vậy, chỉ được mặt ngoài, miễn cưỡng có thể giả vờ ra ba phần bộ dáng.
Còn cô gái trước mắt đã trầm tĩnh rất nhiều.
Đáng quý chính là, trải qua biến cố về thân thế, ánh mắt của con bé so với lúc trước càng thêm trấn tĩnh, trên người cũng không có chút nào không cam lòng.
Điểm ấy cùng người thắng cuộc Túc An tạo thành nét đối lập rõ ràng.
Bà Tưởng lúc trước chướng mắt Túc Miểu kiêu căng, hôm nay lại chướng mắt Túc An tâm tư âm trầm túc An.
Nhưng so với Túc An, bà càng chướng mắt Đại Mạn trong miệng con trai.
Bà ta lay động tâm tư, dịu dàng nhìn Túc Miểu, nụ cười dần dần lan tràn trên khuôn mặt, từ trán đến đuôi mắt đến khóe miệng đều dần dần lan ra.
"Miểu Miểu, a di rất lâu không gặp cháu rồi, chúng ta tâm sự một lát a."
Túc Miểu trên mặt nhanh chóng hiện lên một chút kinh ngạc: "Dì Dương, hôm nay khả năng không đượ rồic. Trời cũng sắp tối rồi, cháu phải nhanh đi về."
Không thấy ánh mắt Túc An đã ngưng tụ thành d.a.o găm sắp đem cô xuyên thành lỗ thủng nữa à.
Túc Miểu không sợ cô ta bất mãn, nhưng ngày đầu tiên Túc An đến Túc gia cô đã tỏ thái độ trước mặt mọi người., chính mình đối với Tưởng Lục tuyệt đối không có ý nghĩ gì cả. Nếu như thế, không quan tâm Tưởng Lục ưu tú cỡ nào, bà Tưởng là một người mẹ chồng tuyệt vời như vậy, cô cũng sẽ không bao giờ tự tát vào mặt mình.
Bà Tưởng không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt, kinh ngạc không thôi.
Túc Miểu không phải trong lòng rất ngưỡng mộ Tưởng Lục sao? Hôm nay như thế nào...?
Rất nhanh, bà ta tự cho là mình đã tìm được đáp án, bà Tưởng mặt không đổi sắc mắt nhìn con gái cùng Túc An nói chuyện, khéo hiểu lòng người nói: "Hay là ở lại a, ta với mẹ cháu muốn nói chuyện liên quan đến cháu cùng An An."
"Hơn nữa, Cầm Cầm đã lâu không gặp cháu, cứ ở bên tai ta nhắc tới cháu vài rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tưởng Cầm cong miệng lên, bất mãn nhưng không nói ra miệng.
Túc Miểu: "... Dạ."
Cô vừa đáp ứng, mặt Túc An đã tối sầm.
Đang ở trước mặt bà Tưởng, cô ta vẫn mang chiếc mặt nạ nhẹ nhàng, giản dị, cô ta không dám nói lời nào phá hỏng hình tượng của mình.
Nhưng cô ta thật sự không chào đón Túc Miểu, vừa nhìn thấy mặt Túc Miểu đáy lòng ghen ghét của cô ta liền không ngừng dâng lên, hoàn toàn không khống chế nổi.
"Túc Miểu, kỳ thật cô không cần cố kỵ sự xuất hiện của tôi, chúng ta dù sao cũng là người một nhà."
"Cha hôm trước còn hỏi cô đây này."
Rõ ràng đang cười, lại dễ dàng để cho người ta nhìn ra đáy mắt đầy lãnh ý.
Rõ ràng giọng nói ôn nhu đấy, lại để cho người ta nghe ra một cỗ mùi vị nghiến răng nghiến lợi.
Túc Miểu không muốn nghe người trong nhà chất vấn Túc An, khiến cho chính mình không biết làm như thế nào, nhưng Túc An mang khuôn mặt âm dương quái khí nói chuyện với cô, cô liền nhịn không được.
Cô nhếc khóe miệng, cười lạnh nói: "Tôi đã rời nhà cô còn có thể lặng yên không một tiếng động mà tiếp nhận công tác của tôi, tôi không có cái phúc phận kia cùng cô làm người một nhà!"