Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 70: Tôi Sẽ Sửa.
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:36:09
Lượt xem: 79
Liễu Ngọc Tú nghe được chồng mình lại thở phì phì, hừ hừ hai tiếng, tranh thủ thời gian trừng ông ấy, làm cho ông ấy thu liễm lại.
Mới cười lắc đầu, nói ra: "Còn chưa có định ra, hiện tại lưu hành tự do yêu đương, người trẻ tuổi ở chung tới trình độ nào, chúng ta cũng không biết. Cô cũng không phải người ngoài, Niếp Niếp nhà chúng tôi có cái thân phận này, muốn tìm một đối tượng phù hợp các mặt rất không dễ dàng. Nhắc tới cũng là duyên phận, ông ngoại của tiểu Hàn đúng lúc này cũng ở ngõ Văn Hóa, mà Niếp Niếp nhà tôi đoạn thời gian kia không phải là chân bị thương ấy ư, mọi người trong nhà cũng có công tác không thể phân thân, may mắn mà có tiểu Hàn giúp đỡ đưa cơm đây này."
Cũng là một người mẹ đấy, bà còn có thể không nghe ra Dương Hành thăm dò ah.
Không phải là cảm thấy bọn hắn sớm tìm cho Miểu Miểu mối hôn nhân khác, đánh mặt Tưởng Lục sao?
Bà cũng phải đem lời này nói cho rõ rồi, cũng không thể để chuyện này bị những lời không tốt tùy truyền ra.
Dương Hành bán tín bán nghi, trên mặt lại không nói cái gì nữa, mà tiếp tục thương lượng chuyện đính hôn của hai đứa nhỏ, Túc An ở một bên xấu hổ đỏ mặt, khó được không có lộ ra gai góc đầy người.
Thấy vậy Liễu Ngọc Tú trong lòng chua xót lại không biết làm sao.
Mấy người đến thời gian đính hôn cũng thương lượng tốt rồi, Tưởng Cầm đột nhiên mở miệng: "Mẹ, tháng sau anh trai không phải sẽ đi cơ sở học tập ấy ư, đến lúc đó sẽ trở về à?"
Nụ cười của Dương Hành hơi cứng lại, chỉ trong nháy mắt, cơ hồ không có người nào phát hiện.
"Là có chuyện như vậy, nếu không, đến cuối tháng này a, lão Túc, Ngọc Liễu, hai người nghĩ sao?"
Nếu không phải con gái nhắc tới, bà ta cũng đã quên Tưởng Lục muốn dẫn cái người gọi là Đại Mạn kia về nhà. Xem ra, bà ta phải bớt chút thời giờ đến bên kia nhìn cái cô gái gọi là Đại Mạn kia.
Túc Vệ Quốc nghe xong, đã cảm thấy không ổn.
Này thời gian quá gấp gáp rồi.
Nhưng Túc An ở bên cạnh một mực dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn chính mình cùng vợ, cuối cũng vẫn là kìm nén bực bội mà đồng ý.
Khi Túc Miểu trở về, trong phòng đã vui vẻ hòa thuận.
Cô mới vừa vào phòng, Túc An liền cho cô một ánh mắt đắc ý, cô lập tức trả về một cái nhìn xem thường: cô có bệnh!
Túc An lúc này lại không tức giận đến giơ chân, mà là lập tức dùng ánh mắt thương hại nhìn Túc Miểu, giống như cô đã bỏ qua một kho vàng vậy, thật đúng là đem Túc Miểu buồn nôn được quá mức.
Trên bàn cơm, Hàn Lặc đối với Túc Vệ Quốc cùng Liễu Ngọc Tú thập phần tôn kính, dỗ cho Liễu Ngọc Tú mặt mày hớn hở, quả thực là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thoả mãn.
Dương Hành cảm thấy rất hiếm có.
Liền đi theo hỏi thăm chị ba Hàn Thành Tuyết của hắn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng Hàn Lặc là người nào ah?
Có thể được xưng là tiểu bá vương quần là áo lượt, Hàn lão yêu là loại người mà người ta hỏi gì mình liền vui vẻ trả lời hết sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-70-toi-se-sua.html.]
Anh nguyện ý ở trước mặt bố mẹ chồng tương lại giả bộ nghe lời, nói cho cùng cũng là vì truy vợ. Nhưng Dương Hành là ai à? Mẹ của tình địch trước, anh có thể phản ứng mới là lạ chứ.
Chỉ là cân nhắc đây là Túc gia, anh cũng không thể nhăn mặt, chỉ là mắt thường có thể thấy được qua loa.
Dương Hành ý thức được điểm này, bà tự xưng là người có tu dưỡng, sẽ không ở trước mặt người ngoài lộ ra cảm xúc bất mãn, mà là bất động thanh sắc nâng lên con trai Tưởng Lục, một hồi lại nói Tưởng Lục được lãnh đạo coi trọng, một hồi lại nói Tưởng Lục rất quan tâm đến việc hôn nhân.
Vừa nói, vừa nhìn biểu cảm của Túc Miểu cùng Hàn Lặc.
Đến lúc nhìn thấy hai người này thờ ơ, phối hợp lúc ăn cơm, Dương Hành càng không thoải mái rồi.
Cô gái nhỏ sao lại có thể thay đổi tình cảm nhanh như vậy đâu này? Cũng may con trai không thích Túc Miểu không đứng đắn như vậy, một chút cũng không trang nghiêm, bằng không thì kết hôn cũng không yên.
Túc Miểu không biết có người đang chửi bới chính mình.
Cũng không biết những người khác nghĩ như thế nào đấy.
Cô chỉ tập trung tinh thần ăn cơm! Nhưng có một điểm có thể xác định, Túc An thật sự vui vẻ đấy, cả đêm đều mở cờ trong bụng, cười toe toét miệng cũng chưa từng khép lại.
Cô không khỏi nghĩ, vạn nhất Túc An biết rõ Tưởng Lục có người yêu, sợ không phải sẽ phát điên à?
Ồ, thật là đáng sợ.
Cơm nước xong xuôi, Túc Miểu cùng Hàn Lặc quay lại ngõ Văn Hoá.
Gió đêm hơi mát, tiếng ve râm ran khó chịu cứ văng vẳng bên tai, vầng trăng bàng bạc dịu dàng, điểm xuyết chút sáng. Phản chiếu ánh đèn thỉnh thoảng xuất hiện, không khí có vẻ ấm áp.
Những con đom đóm bay dưới tán cây tạo thêm một chút lãng mạn cho hai người đang dạo chơi dưới bầu trời đêm.
"Đối tượng muốn đính hôn từ bé sắp đính hôn rồi, tân nương không phải em, thật sự không có ý kiến?"
Hàn Lặc đột nhiên hỏi cô.
Túc Miểu đáp rất dứt khoát: "Không có."
Hàn Lặc: "Vậy tại sao có người nói, em đối với Tưởng Lục rất để bụng đó a?"
Túc Miểu bước chân dừng lại, nghiêng người nhìn anh.
Kỳ thật ánh sáng mờ ảo như vậy, cô chỉ có thể nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt của Hàn Lặc, cũng không thể nhìn rõ nét mặt anh, nhưng Túc Miểu vẫn nhìn chằm chằm vào anh, sau một lúc lâu, trong không khí quanh quẩn tiếng cười thanh thúy kiều mỵ.
"Ai nha nha, sao lại chua như vậy này?"
"Chua c.h.ế.t người đi được."
Hàn Lặc giật giật môi, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Đúng vậy a, bình dấm chua lật ra. Túc tiểu Meow em nhanh thẳng thắn chút, đến cùng cảm thấy tôi có tốt không? Xứng làm người đàn ông của em không? Nói một câu đi, nếu không được..., em hãy nói thẳng với tôi chỗ nào không được, tôi sẽ sửa."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hàn Lặc: Được thì tốt, không được cũng phải được ~~~~