Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 73: Tôi Nói Lúc Nào
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:36:14
Lượt xem: 85
Nụ cười trên mặt Hàn Lặc dần dần cứng lại, dần dần biến mất: "Vì cái gì?"
Túc Miểu: "Tôi còn nhỏ, tuy trên hộ khẩu là mười chín tuổi, nhưng số tuổi thật sự mới 17, anh cũng... cũng 24 rồi, là tự anh nói đấy, tuổi tác chênh lệch quá nhiều sẽ có sự khác nhau, không có chủ đề chung nói chuyện..."
Hàn Lặc rất cảm thấy oan uổng: "Tôi nói lúc nào?"
Túc Miểu nhìn chằm chằm vào anh, biểu cảm chăm chú: "Chính anh đã nói."
"Túc tiểu Meow, em oan uổng tôi còn ít à." Hàn Lặc đen mặt.
Túc Miểu l.i.ế.m liếm bờ môi, trừng anh: "... Lần đầu tiên gặp mặt, tự anh nói đấy, anh và anh trai của tôi cách nhau nhiều tuổi, và có rất nhiều, rất nhiều khoảng cách thế hệ, cái kia tôi với anh cũng kém nhiểu tuổi như vậy, chẳng lẽ không có sự khác nhau à nha?"
Hàn Lặc: "..."
Anh hoài nghi, ý của cô chính là nói mình già!
Cái này đặc biệt sao, anh tìm ai nói rõ lí lẽ đây. Cũng bởi vì lý do này mà bị cự tuyệt??
Biểu cảm của Hàn Lặc có chút khó coi, theo lời Túc Miểu nói mà nghĩ một lát, thầm mắng mình miệng tiện. Mắng xong đột nhiên lấy lại tinh thần, không đúng, như thế nào lại càng ngày càng chạy lệch? Cô ấy không muốn kết hôn, có thể không kết hôn ngay nha.
Cùng một chỗ với đối tượng lại không sao.
Anh tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Túc Miểu, làm cô thấy chột dạ không thôi, ngoài mạnh trong yếu: "Tự anh nói..., sẽ không không thừa nhận chú?"
Thừa nhận... Anh nhận cái quỷ!
Hàn Lặc: "Được, em năm nay tuổi còn nhỏ, không muốn kết hôn cũng không có vấn đề, nhưng ai nói tìm người yêu phải lập tức kết hôn? Chúng ta có thể nói chuyện thêm vài năm rồi lại kết, đúng không?"
Túc Miểu lập tức giống như bắt được b.í.m tóc anh, lên án mà nhìn anh, vạch tội: "Nha... Anh có phải muốn đem tôi kéo dài tới hoa tàn ít bướm, sẽ tìm cô gái trẻ tuổi khác? Đàn ông, quả nhiên có mới nới cũ. Hàn Lặc, anh cũng rất xấu rồi."
Hàn Lặc: ! ! !
"Nói láo. Túc tiểu Meow em có phải thiếu đánh không?"
Túc Miểu rụt rụt cổ, vịt c.h.ế.t mạnh miệng nói: "Xem đi, anh cả nói đúng, anh về sau nhất định sẽ bạo hành tôi."
Hàn Lặc dò xét cô cả buổi, đột nhiên nở nụ cười: "Đến bạo lực gia đình cũng đã nghĩ đến, xem ra em cũng đã nghĩ tới gả cho tôi nha."
"..."
Túc Miểu dừng lại, ánh mắt bắt đầu d.a.o động bất định, vô luận tự cô nói cái gì anh ta đều có thể tìm được lý do phản bác, ánh mắt của cô khép lại, cam chịu nói: "Cái kia tốt, tiền anh kiếm được tất cả đều cho tôi, anh một phần đều không được giữ, tôi đây liền làm đối tượng của anh."
"Nhưng, chỉ là đối tượng ah, tôi nếu không muốn gả anh cũng không thể bức tôi, tiền tôi cũng sẽ không trả lại cho anh."
Cô cũng không tin, điều kiện nghiêm khắc như vậy anh ta cũng dám đáp ứng. Nếu thực sự đáp ứng, cô sẽ tôn trọng anh ta là đàn ông, cô sẽ tuân theo! Chỉ là... Cô về sau vụng trộm thưởng thức những người đàn ông khác là được.
Bất quá, cô cảm thấy không có người ngu như vậy.
Trong hai kiếp sống của mình, cô chưa từng thấy một người đàn ông nào sẵn sàng từ bỏ tính mạng và tài sản của mình.
Đúng vậy, cô thừa nhận Hàn Lặc là người tốt, nhưng cô vẫn không nghĩ rằng anh ta sẽ đồng ý, điều đó tương đương với việc yêu cầu người đẹp đừng vì giang sơn mà che mắt đế vương.
Nếu cô bỏ chạy, anh ta sẽ rất cảm ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-73-toi-noi-luc-nao.html.]
Đổi vị trí suy nghĩ, nếu có người đưa ra loại điều kiện làm khó dễ này với cô, cô khẳng định nhịn không được nhổ nước miếng, lại để cho hắn bớt mơ mộng hão huyền, quay đầu rời đi, tuyệt đối không quay đầu lại.
Hàn Lặc cười lạnh: "Tốt, em cũng đừng đổi ý."
Như vậy liền muốn bức lui anh sao? Quá xem nhẹ anh rồi.
Túc Miểu muốn nói anh ta đừng nói giỡn, lại bắt gặp ánh mắt thâm thúy và nghiêm túc của anh, liền ngây người tại chỗ.
Cô hốt hoảng lắp bắp: “Tôi… tôi nói đùa thôi, anh đừng có coi trọng.”
"Tôi cam đoan tôi về sau không bao giờ ... nói loạn hay nói giỡn nữa, anh Hàn! !"
Hàn Lặc thuận tay xoa cái đầu lông xù của cô, cười sang sảng nói: "Hừm, đây là lần thứ hai em gọi tôi là anh Hàn đây này. Bất quá hiện tại biết sợ cũng không được rồi, làm người không thể nói mà không giữ lời, Túc Miểu Miểu, em cứ nói đi? Ngoan ngoãn chờ, ngày mai tôi sẽ đem sổ tiết kiệm lấy ra cho em, miễn cho em ở sau lưng nói tôi lừa gạt người."
Túc Miểu thấy cầu xin tha thứ vô dụng, lập tức trở mặt.
Trừng anh ta: "Tốt, tôi sẽ lấy tiền của anh bỏ chạy đến nơi khác."
Ngoài miệng nói lời khó nghe, biểu cảm lại ủy khuất cực kỳ.
Hàn Lặc mềm lòng, lại nghe cô giận dỗi nói, nhanh chóng nhẹ giọng dụ dỗ: "Tốt rồi tốt rồi, là tôi xấu, là tôi bức em, bất quá, em thật sự một chút cũng không thích tôi sao?"
Nghe anh ta dỗ dành, Túc Miểu liền không nhịn được tỉnh lại, mình thật sự hơi quá đáng.
Tức giận cũng chầm chậm tiêu tan.
Nhưng cô vẫn hừ hừ: "... Chỉ mới một chút, anh chớ đắc ý."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Lặc nghĩ đến điều đó: "Hôm nay thích một chút, ngày mai lại nhiều hơn một chút, cuộc đời dài đằng đẵng, còn không thể thích tôi đến tận sâu đáy lòng?"
Túc Miểu vừa bực mình vừa buồn cười: "Anh chính là đại vương thả rắm."
Hàn Lặc buông tay, bất đắc dĩ: "Ai bảo có người nói không giữ lời, cũng thích quan tâm đến những thứ khác đây này."
Túc Miểu bị anh ta chế nhạo như vậy, lập tức mặt đỏ tới mang tai, cẩn thận ngẫm lại anh ta đối với chính mình rất tốt, mình lại rất qua loa, ngược lại có chút áy náy.
Kỳ thật, làm đối tượng của anh ta như vậy cũng không tệ lắm.
"Hàn Lặc."
"Sao vậy?"
"Hàn Lặc, lỡ may cha mẹ anh không đồng ý làm sao bây giờ?"
Từ khi biết anh ta đến nay, trong miệng ngoại trừ ông ngoại bà ngoại, hình như chưa từng đề cập qua cha mẹ.
Nhưng từ trong miệng của anh trai và chị dâu, Túc Miểu biết rõ chức vị của cha anh ta so với cha Túc còn cao hơn rất nhiều, làm cho Túc Miểu rất khó mà không nghĩ ngợi thêm.
Nhà anh ta gia thế không tệ, đây là nguyên nhân trước kia cô đưa anh liệt vào danh sách ứng cử viên số 1, nhưng nếu gia đình anh ta không dễ hòa thuận và gây khó dễ cho cô khắp nơi, Túc Miểu cũng không muốn chịu đựng.
Khi làm thứ nữ, cô không còn lựa chọn nào khác, và chán ngấy việc bị người khác bắt bẻ.
Bây giờ thế giới đã thay đổi, nếu cô phải trải nghiệm nó một lần nữa, vậy thì thật là càng sống càng đi thụt lùi rồi.
"Tôi tâm nhãn nhỏ, ai không thích tôi, tôi liền không thích người đó."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cô ngỗng rất công bằng~~~ ai đối với cô tốt, cô liền đối với người đó tốt ~~~