Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 93: Hồng Kông.
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:38:28
Lượt xem: 71
Anh ho khan hai tiếng, chậm nửa nhịp: "Ah, mang về cho em một cái TV."
Túc Miểu: "... TV?"
Cô biết rõ TV, Túc gia cũng có.
Nhưng cô chỉ ở nhà họ Túc có một đêm, ngày đó lại rất rối loạn, lực chú ý của cô luôn tập trung ở việc nghĩ biện pháp để ở lại Túc gia nên căn bản không tâm tư chú ý những loại đồ điện mới lạ có ở trong phòng kia.
Không nghĩ tới, anh lại lặng yên không một tiếng động chuyển một cái trở về.
Túc Miểu có chút kích động: “Làm sao mà anh có thể kiếm được, không phải nói cần phiếu vé sao?”
Ở đây cái gì cũng tốt, chỉ là đồ ăn không đủ tinh xảo, mua cái gì cũng bất tiện.
Một số thứ tốn kém tiền bạc, còn phải có đủ loại phiếu vé chứng nhận, nếu như ngày nào đó có thể muốn mua cái gì thì mua cái đó, cuộc sống như vậy mới gọi có tư vị đây này.
Hàn Lặc đắc ý, nói ra: "Anh từ Hồng Kông cầm trở về đấy, bên kia không cần phiếu vé."
Vì để có được thứ này, quả thực tốn không ít công phu của anh.
Mất hai ngày chỉ để lấy được chứng chỉ quốc phòng, hơn nữa anh đã thấy cơ hội kinh doanh đã bắt đầu mở ra, cần phải qua lại vài lần để vận chuyển TV, ở trên đảo này rất thịnh hành các băng đảng xã hội đen, khắp nơi đều có các băng đảng đang thanh toán lẫn nhau đấy, hai người mỗi lần qua lại một chuyến đều phải mạo hiểm cực lớn.
Bọn họ không chỉ phải chuẩn bị tốt để đối mặt với côn đồ địa phương, còn không thể để lộ thân phận của mình.
Nếu không, người ta để ý bắt được sẽ bị tùy tiện cài lên bất cứ tội danh gì, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tiến trình đàm phán giữa Trung Quốc và Anh về tương lai của Hồng Kông.
Chỉ trong tháng này, phu nhân Thatcher đã tổ chức cuộc họp thứ ba tại Bắc Kinh.
Tuy nhiên, rủi ro cao đi kèm với tiền lợi nhuận cao.
Sau khi đi tới đi lui khoảng mười ngày, sau khi bỏ đi các khoản chi tiêu cần thiết để khơi thông quan hệ, thu nhập ròng hơn 40 vạn.
Để có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong nửa tháng, ngoài việc tận dụng sự chênh lệch giá quá lớn của giá cả đồ điện giữa Hong Kong và nội địa, còn nhờ tầm nhìn xa của Hàn Lặc.
Bọn họ vận chuyển TV ngay từ đầu đã không có ý định đi theo con đường buôn bán, mà là trực tiếp tìm tới Cục 14 Bộ Đường sắt.
Đôi khi nền tảng gia đình là bước đệm tốt nhất.
Không thể không nói, mạo muội đến thăm như vậy, nếu là người khác thì cục mua sắm hậu cần của Cục 14 chắc chắn sẽ không để ý tới, nói không chừng còn có thể gọi bảo vệ ngoài cổng đem người đuổi ra.
Mà Hàn Lặc chỉ tùy ý lỡ miệng nói ra thân phận của mình, thái độ của bên kia lập tức thay đổi 180 độ.
Còn nữa, trong nước muốn mua mấy loại đồ điện này thật sự không dễ dàng.
Lúc này các nhãn hiệu như Kim Tinh, Phi Dược, Hùng Miêu..., mẫu đen trắng có giá khoảng 500 ~ 800 tệ, trong khi giá của TV màu từ 1300 ~ 1700, đồng thời còn cần phiếu vé TV, mỗi phiếu vé tầm 4 đến 500 nữa.
Một số nhà máy lớn hoặc các đơn vị lớn muốn mua các thiết bị điện sản xuất tại Đức, Nhật Bản thì chỉ có thể nhập khẩu từ Châu Âu.
Sau khi hai anh em Hàn Lặc thương lượng, trực tiếp bán TV Sony loại được bán chạy nhất thời điểm này, 21 inch, ở Hồng Kông bán 2400, qua tay có thể lời gấp đôi.
Đây là lần đầu tiên anh đi Hồng Kông, mặc dù anh tự tin là đã nhìn thấy rất nhiều loại người, nhưng vẫn bị sốc bởi những gì mình nhìn thấy và nghe thấy trên đường đi.
Toàn bộ thành phố đầy những tòa nhà cao tầng và được chiếu sáng rực rỡ.
Một người tài xế xe taxi mỗi tháng có thể kiếm được 2, 3000, những người được gọi là nhân viên cổ cồn trắng ( nhân viên văn phòng mặc áo trắng) có lương tháng cơ bản từ 5000 đến 6000 đô la Hồng Kông. Người bình thường nhất cũng dư tiền mua một căn nhà trên bờ biển ở nội địa để nuôi phụ nữ, gọi là tình nhân.
Tất cả những điều này đã mở rộng tầm mắt của Hàn Lặc.
Chẳng trách lần đầu tiên anh đàm phán về quyền đại lý tổng đài điện thoại ở Thẩm Quyến thì thái độ của đối phương lại lãnh đạm như vậy. Hoá ra là ngại lễ gặp mặt của anh quá cẩu thả rồi.
Cuối cùng hợp đồng cũng có thể ký thành công, cũng không biết có bao nhiêu phần là do xuất thân của anh.
Giọng nói của Hàn Lặc trầm bồng du dương, phối hợp với biểu cảm trên khuôn mặt, câu chuyện càng cuốn hút thêm mười phần.
Túc Miểu nghe được mùi ngon, mắt cũng không dám chớp, chỉ sợ bỏ lỡ chi tiết quan trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-93-hong-kong.html.]
Đối với Hồng Kông, cô càng ngày càng khao khát: “… Hồng Kông, thực sự tốt như vậy sao?”
Hàn Lặc: "Kinh tế rất phát triển, nhưng trị an cũng loạn, côn đồ địa phương không ít."
Nghe thấy bên kia rất loạn, bên đường có cướp bóc hoặc chuyện các băng đảng thanh toán lẫn nhau nhìn mãi cũng quen mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Miểu trắng bệch rồi, khẩn trương mà nhìn anh: "... Vậy các anh không có bị thương chứ?"
Đáy mắt Hàn Lặc tràn đầy vui vẻ: "Yên tâm, anh dám đi, chính là đã làm xong các phương án chuẩn bị. Bất quá chỉ là một đám lưu manh, sao có thể lấn át đến trên đầu anh."
Lời này không phải nói khoác.
Hàn Lặc cùng Thẩm Mãnh gan lớn, lại không lỗ mãng, đều là những người thận trọng.
Hơn nữa từ nhỏ đã lớn lên ở bộ đội, đối với đao kiếm rất quen thuộc. Đầu năm nay gặp mấy tên cướp đường đấy, một người quật ngã mấy người không phải nói chơi, thực tế Hàn Lặc cũng là một tên sát thần đấy.
Tay không tấc sắt, năm người cũng không làm gì được anh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sử dụng vũ khí, càng là múa rìu qua mắt thợ trước mặt đại sư.
Kỳ thật, nếu như năm đó không xảy ra chuyện, hiện tại anh cũng sẽ không làm những việc này, nói không chừng đã trở thành Binh Vương trong quân đội rồi.
Hàn Lặc: "Đi, anh cài đặt cho em."
Túc Miểu: "... Thứ này mắc như vậy, tôi không thể nhận đươc, anh vẫn nên chuyển về nhà a."
Vài ngàn đồng đây này.
Sổ tiết kiệm của cô tổng cộng cũng mới hơn bốn nghìn.
Trước kia bán đi một bức thêu được hơn một ngàn cô còn vui sướng cảm giác mình vô cùng có tiền đồ, nhưng bây giờ nhìn cái cục lớn trên mặt đất kia liền bị đã kích quá lớn.
Còn nghĩ đến những điều Hàn Lặc vừa mới kể, tài xế taxi còn làm tốt hơn cô, Túc Miểu nhất thời cảm thấy mình giống như ếch xanh ngồi ở đáy giếng nhìn trời cao.
Tầm mắt quá chật hẹp, cảm thấy quá xấu hổ rồi.
Lông mày Hàn Lặc giương lên: "Trước kia không phải đã nói muốn anh giao toàn bộ gia sản sao? Sao vậy, hiện tại đã kinh sợ rồi, đến TV cũng không dám nghĩ đến?"
"Ông đây nói lời giữ lời, ngoại trừ số tiền để quay vòng tài chính, số khác đều cho em."
Anh móc ra sổ tiết kiệm từ trong túi quần nhét vào tay Túc Miểu, thuận thế nắm lấy cái tay để không khác của Túc Miểu.
Hai người vừa đồng ý nói chuyện yêu đương với nhau, nhưng ngày hôm sau anh đã vội vàng đi ra ngoài, đi mất nửa tháng, mối quan hệ còn chưa kịp nóng lên sợ rằng đã bắt đầu phải hạ nhiệt, Hàn Lặc cảm thấy phải dùng hành động nhắc nhở Túc Miểu về mối quan hệ của hai người.
Miễn cho cô lầm bà lầm bầm.
Túc Miểu: "Tôi không cần, anh tự mình cầm."
Cô đẩy trở về, đầu d.a.o động giống như trống bỏi: "Đồ đạc của mình bản thân phải giữ gìn cẩn thận."
Sổ tiết kiệm trong tay so với ngàn cân còn nặng hơn, Túc Miểu cảm thấy muốn phỏng tay rồi.
Cô không chịu nhận, Hàn Lặc cũng không cầm lại: "Em là đối tượng của anh, em giúp anh bảo quản trước không được sao."
Túc Miểu còn muốn nói chuyện, tay đã bị Hàn Lặc véo nhẹ một cái.
Tay của cô mềm như không xương, cảm xúc tinh tế tỉ mỉ, chỉ có ngón trỏ cùng ngón cái có chỗ bị chai lại thành cái kén nhỏ.
Hàn Lặc nhẹ véo lấy ngón tay của cô, thản nhiên nói: "Là ai nói cầm tiền của anh đi ra ngoài tiêu d.a.o khoái hoạt vậy? TV không dám nhận, sổ tiết kiệm cũng không dám nhận lấy, kinh sợ như vậy, không giống em ah."
Đây là cố ý kích tướng cô đây này.
Túc Miểu cắn cắn môi: ...
Chưa từng thấy qua ai ép buộc người khác nhận quà đấy, anh là người duy nhất rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: wow, bạn đọc đúng như vậy. Vào những năm 1980, bình quân đầu người ở Hồng Kông là vài nghìn đô la Hồng Kông, và trong những năm 1990, công nhân cổ trắng là 3 ~ 4 nghìn. Họ đã trì trệ 20 năm không phát triển.
Vì vậy, thế hệ người Hong Kong lớn tuổi nhớ nhất thập niên 80, 90, lúc này tâm lý mất cân bằng là điều không cần thiết.