Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:23:39
Lượt xem: 151
Diệp Hoan cầm sổ đỏ lên nhìn, bên trên viết tên của cô, cô là chủ nhà.
“Sư phụ, trên này sao lại viết tên của con?” Diệp Hoan cảm thấy sư phụ cho cô ở nhờ là được rồi, sao còn hào phóng tặng nhà cho cô chứ?
Diệp Hoan tặc lưỡi: sư phụ quá hào phóng, vung tay một cái toàn là đồ giá trị lớn.
Kỷ đạo trưởng hào phóng nói: “Ta đã một đống tuổi rồi, mua nhà làm gì, còn không phải cho con dùng? Con yên tâm, sư phụ có tiền, đừng nói là nhà ở tỉnh, cho dù là nhà ở thủ đô ta cũng mua nổi. Nhưng nhà ở thủ đô không cần ta mua, ta có nhà ở đó, sau này con thi đại học bên đó, nơi đó có nhà sẵn cho con ở, sau này cũng để cho con.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giá trị của nhà thì không cần phải nói nhiều, mua nhà là ước mơ cuối cùng của rất nhiều người bình thường. Nói tới điện thoại, thứ này lúc mới ra cực kỳ đắt, một cái đã tốn hơn chục nghìn tệ, hơn nữa phí điện thoại cũng rất đắt, không phải người có tiền, thật sự không dùng nổi thứ này. Diệp Hoan cầm chiếc điện thoại nặng trịch, lo lắng tạm thời mình không nộp nổi tiền điện thoại.
Sau đó Diệp Hoan lại nghe sư phụ nói: “Ta đã nộp năm trăm tệ tiền điện thoại cho con, đủ cho con dùng khá lâu, nếu con hết tiền thì có thể nói với ta, ta gửi tới cho con. Hơn nữa, cũng chưa chắc ta sẽ ở sư môn, nói không chừng sẽ tới tìm con. Hết tiền thì cứ hỏi sư phụ, thứ ta không thiếu nhất chính là tiền.”
Diệp Hoan sắp cảm động c.h.ế.t rồi, sư phụ đã suy nghĩ chu toàn, lo toan mọi thứ cho cô.
Đương nhiên rồi, Kỷ đạo trưởng cũng là nghĩ Diệp Hoan đã nhìn ra ba mẹ không phải là ba mẹ ruột, ngại xin tiền ba mẹ, người làm sư phụ như ông ấy đương nhiên phải suy nghĩ nhiều hơn cho đồ đệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-100.html.]
Kỷ đạo trưởng là người vô cùng có danh vọng trong gia tộc, tộc nhân đều không dám coi thường ông ấy. Lúc đầu tài sản do ba mẹ ông để lại cho ông, tuy qua thời gian đã hao hụt không ít, nhưng ông vẫn có vài căn nhà và một số đồ cổ. Tiền thì càng khỏi phải nói, bản thân ông xem bói cho người ta, có thể kiếm được rất nhiều tiền, trước nay chưa từng thiếu tiền, tiền dư trong tay tiêu cũng không tiêu hết.
Tính tình Kỷ đạo trưởng tiêu sái, sớm đã nhìn thấu hồng trần. Thứ như tiền bạc sống không mang tới, c.h.ế.t không mang đi, ông ấy có quý tiền mấy, sau này còn không phải đều để lại cho hậu bối. Tuy nhà họ Kỷ có không ít hậu bối, nhưng không thân với ông ấy, ông ấy chỉ muốn để nhà lại cho đồ đệ của mình, sau trăm năm, để đồ đệ thờ cúng hương quả cho ông.
“Sư phụ, con còn nhỏ, thật sự không dùng được nhà của người, sau này con sẽ tự kiếm được rất nhiều tiền, sẽ hiếu thuận với người, mua cho người nhà lớn ở.” Diệp Hoan đã sớm nghĩ xong rồi, chỉ cần rời khỏi tầm mắt của ba mẹ, cô sẽ nghĩ cách nhân cơ hội kiếm tiền, sau này mua nhà cho ba mẹ ở, cũng sẽ chuẩn bị nhà cho các em trai; bây giờ có sư phụ, sau này cô sẽ phụ trách dưỡng lão cho sư phụ, cũng sẽ để dành căn nhà cho sư phụ.
“Sư phụ con sống tới tuổi này, đã không còn quan tâm những thứ này nữa. Bây giờ ta không có niệm tưởng gì, chỉ mong con và sư huynh con có thể tiếp tục truyền lại truyền thừa của sư môn, không nói phát dương quang đại, ít nhất đừng để đoạn tuyệt truyền thừa ở đời các con…” Kỷ sư phụ đã coi sư môn là nhà của ông ấy, ông ấy càng hi vọng sư môn có thể phát triển tốt.
Đương nhiên, bởi vì Diệp Hoan còn nhỏ, Kỷ đạo trưởng không nói những suy nghĩ này cho đồ đệ ngay. Hơn nữa Diệp Hoan là con gái, Kỷ đạo trưởng cho rằng, trọng trách của sư môn sau này vẫn sẽ giao vào tay sư điệt thì tốt hơn, Diệp Hoan chỉ cần giúp đỡ trong tình huống có năng lực là được…
Kỷ đạo trưởng dặn dò tất cả mọi chuyện với Diệp Hoan, lại để lại cho cô hai nghìn tệ tiền tiêu vặt. Kỷ đạo trưởng bắt đồ đệ phải nhận, Diệp Hoan chỉ đành cầm bao lì xì lớn do sư phụ cho, trong lòng càng cảm niệm cái tốt của sư phụ.
Diệp Hoan lấy món quà cô đã chuẩn bị cho sư phụ ra, tuy không đáng tiền nhưng lại là một phần tâm ý của cô. Cô tặng cho sư phụ và sư bá một bản truyền thừa vẽ bùa chi tiết hơn, đây là bản cô chép ra từ sau khi học được cách vẽ bùa, chính là muốn tặng cho sư phụ nghiên cứu.
Bởi vì mấy năm qua, Diệp Hoan ít nhiều hiểu được tính tình của sư phụ, biết thứ mà ông ấy thích nhất bây giờ chính là nghiên cứu thuật pháp cao thâm của đạo gia, thứ khác rất hiếm khi khiến ông ấy thích.
Truyền thừa vẽ bùa do Diệp Hoan đích thân chép ra, quả nhiên khiến Kỷ đạo trưởng rất thích. Kỷ đạo trưởng biết đồ đệ có được truyền thừa khá toàn diện, nếu đồ đệ đã lấy cho ông ấy, ông cũng không khách sáo. Bây giờ ông ấy cũng đang không ngừng truy cầu đạo pháp, không có sở thích khác.