Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 102
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:33:41
Lượt xem: 111
Kỷ sư phụ đã đi, người nhà họ Kỷ cũng chuyển đi, mới đầu tất cả mọi người nhà họ Diệp đều không thích ứng được, mở miệng ra không phải Diệp Trường Vinh tìm Kỷ Chấn Hoa, thì là Diệp Đông và Diệp Nam tìm anh Sâm, ngay cả Lý Vệ Hoa cũng hoài niệm khoảng thời gian làm hàng xóm với Lâm Nghi Song, cảm thấy Lâm Nghi Song có học vấn, nói chuyện nói trúng trọng tâm, có thể khiến người ta tỉnh ngộ, giúp Lý Vệ Hoa học được không ít thứ mà trước đây chưa từng tiếp xúc…
Sư phụ đi rồi, Chiến Thần cũng không ở bên cạnh, Diệp Hoan cảm thấy trong lòng trống trải, trái cây đào mật đã chín trong không gian, cô cũng không có hứng ăn. Cô chỉ đành vùi đầu luyện tập vẽ bùa, dùng để xua tan cảm giác trống trải trong lòng.
Mùa hè năm nay ba đứa nhỏ đã tốt nghiệp tiểu học, chúng không cần bận rộn làm bài tập hè nữa, thời gian rảnh rỗi vô cùng nhiều. Có lẽ là do tiếp xúc với người có tư tưởng chín chắn nhiều, có lẽ là vì trưởng thành, Diệp Đông và Diệp Nam không còn chạy ra ngoài rong chơi cùng đám nhóc mỗi ngày nữa, rảnh rỗi cũng biết phụ giúp việc nhà.
Sau khi Diệp Đông và Diệp Nam nghỉ hè, chúng không ra ngoài chơi nữa, không ở nhà luyện võ thì làm việc nhà cùng chị gái. Quét dọn viện, hái rau rửa rau, nhóm củi nấu cơm, còn có giặt quần áo, ba đứa giúp qua giúp lại, ít nhiều đều có thể làm được một số việc, thực sự khiến Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa đi làm nhẹ nhàng hơn nhiều, về nhà là có thể ăn cơm có sẵn không nói, thi thoảng quần áo cũng để các con giặt, họ cảm thấy quá vui mừng, không khỏi cảm thán: Các con đã lớn rồi!
Trưa nay tới giờ cơm, bốn mẹ con đợi một lúc lâu, Diệp Trường Vinh vẫn chưa về, Lý Vệ Hoa đợi mãi không đợi được chồng, chỉ đành nói với các con: “Có thể ba con gặp phải vụ án phiền phức rồi, ai biết mấy giờ mới có thể về, mẹ để phần cơm cho ba, chúng ta ăn cơm trước.”
Bốn người vừa ăn no cơm, Diệp Trường Vinh cưỡi Đại Kim Lộc (hãng xe) của ông về.
Lý Vệ Hoa đang thu dọn bát đũa, thấy chồng về, cũng không dọn nữa, dứt khoát đợi chồng ăn xong rồi dọn nốt, bà thuận miệng hỏi: “Sao lại về muộn như vậy, trong đồn có chuyện à?”
Diệp Trường Vinh thở dài nói: “Ừm, sắp tới giờ tan làm, có người tới đồn, báo án nói bò trong nhà mất, bà cụ khóc quấy bảo người mau kiếm bò cho bà ấy, còn nói công an không giúp nhà bà ấy tìm được bò, bà ấy sẽ khóc mãi ở cửa đồn công an, nếu không tìm được bà ấy sẽ khóc c.h.ế.t ở cửa đồn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-102.html.]
Đồng chí công an sợ nhất là gặp phải bà cụ khó chơi kiểu này, vội vàng hỏi thăm con trai của bà cụ, mới biết nhà họ mất bò thế nào.
“Rốt cuộc là mất bò thế nào?” Diệp Đông và Diệp Nam đều tò mò hỏi ba.
Diệp Hoan và Lý Vệ Hoa cũng nhìn Diệp Trường Vinh, xem ra đều tò mò bò mất kiểu gì.
“Haiz, không phải bây giờ là nghỉ hè sao, nhà họ sai con chăn bò dưới chân núi. Bọn trẻ đi cùng quá nhiều, đứa chăn bò này buộc bò dưới gốc cây, chơi cùng đám trẻ khác, có thể là chơi quên trời đất chạy hơi xa, đợi nó nhớ ra bò còn đang ăn cỏ dưới gốc cây, vội vàng chạy về xem, bò mất rồi. Bây giờ bắt đầu tìm bò…tìm tới tìm lui cũng không tìm được, bèn gọi người lớn tới tìm bò, người lớn tìm cả buổi cũng không tìm được, liền vội vàng tới đồn công an báo án.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Trần Đại Dũng và Lưu Ngọc Quốc đã đi tìm hiểu tình hình, cũng không biết có thể tìm được bò không. Phải rồi, họ còn nói bảo Chiến Thần tìm bò giúp, nhưng không phải Chiến Thần đã vào thành phố rồi sao, nếu để Chiến Thần giúp, còn phải vào thành phố đưa Chiến Thần về, nhưng tôi cũng ngại nhờ anh Kỷ cử xe đưa Chiến Thần về, đợi chiều đi làm, tôi hỏi thăm tình hình như thế nào, nếu thực sự không được, chỉ có thể mau chóng rước Chiến Thần về giúp.”
Bởi vì Chiến Thần từng giúp Diệp Trường Vinh phá mấy vụ án, đồng nghiệp ở đồn công an đều biết Chiến Thần nhà ông cực kỳ lợi hại, mũi siêu thính, còn thính hơn cả cảnh khuyển được huấn luyện, chỉ cần nó ngửi được mùi của thứ này, không có thứ gì mà nó không tìm được.
Nếu thật sự không tìm được bò, người của đồn công an định cử xe đi đón Chiến Thần, cũng phải rước nó về. Bởi vì giá trị một con bò lên tới mấy nghìn tệ, đây có thể nói là vụ án lớn, người bắt trộm bò phải bị phán mấy năm. Người mất bò bây giờ đủ hỗn loạn, đồng chí công an vì dân phục vụ vô cùng đồng cảm với họ, rất muốn giúp nhà họ tìm được con bò bị mất về.
Lý Vệ Hoa không nhịn được nói: “Nếu Chiến Thần ở đây thì tốt, có thể giúp được các anh.”
Nếu phá được án, chồng và đồng nghiệp của ông cũng có thể nhẹ nhõm hơn, không cần chạy khắp nơi điều tra.